Điện hạ Lotus Karl Blasidavie Lutherfarad gần đây có vẻ kỳ lạ.
Quý ngài có biệt danh “Tên cuồng chiến tranh” dạo này ngày ngày đều lén la lén lút nhìn máy tính quang học của mình, điều ấy khiến cho đám lính khó khăn lắm mới có được thời gian nghỉ ngơi lại bắt đầu khẩn trương lên, cho rằng Nguyên soái của bọn họ đang lên kế hoạch đánh hạ mục tiêu tiếp theo.
Tinh hệ Gusahebas nằm trong dải đất vàng của liên minh đại vũ trụ và cũng là một trong những nền văn minh khởi nguyên sớm nhất, có nền văn minh rực rỡ và sản vật phong phú, trở thành đối tượng để các chính thể khác kính ngưỡng, đồng thời khi tinh hệ Gusahebas rơi vào chiến loạn, nó cũng thành mục tiêu nhắm tới của các chính thể đó.
Sinh ra và lớn lên trong mưa bom bão đạn ở vùng sát biên giới tinh cầu, Lotus Karl Blasidavie Lutherfarad đã tòng quân và dùng tốc độ nhanh nhất từ khi đế quốc thành lập đến nay để từ vị trí binh nhì lên đến vị trí Thiếu tướng, mỗi lần thăng cấp đều là giẫm trên vô số thi thể đầm đìa máu tươi của kẻ địch.
Đối với kẻ địch, anh hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Đao phủ số một, nhưng đối với nhân dân anh chính là một vị anh hùng vĩ đại.
Dưới sự lãnh đạo của anh, quân đội tinh hệ Gusahebas san bằng toàn bộ vùng đất của tinh hệ, thậm chí còn chặt sạch toàn bộ tất cả bàn tay tội ác vươn về phía họ, mưu toan xâm chiếm nơi đây, khiến đội quân của đế quốc trở thành một trong hai chính thể mạnh nhất, sóng vai cùng liên minh tinh hệ Anbise nằm ở một góc vũ trụ xa xôi.
Mà vị tướng Lotus Karl Blasidavie Lutherfarad, người lập nên vô số chiến công hiển hách, năm ấy đã viết lí do tòng quân thật giản dị: Muốn đến nơi có nhiều ánh sáng hơn để tắm nắng.
Lời này đã được xếp vào trang đầu tiên trong sách giáo khoa cấp một của đế quốc Gusahebas, trở thành châm ngôn nổi tiếng nhất.
Đúng vậy, đối với thực vật mà nói, còn có điều gì khiến người ta yêu thích hơn là ánh mặt trời? Còn có điều gì khiến thực vật hạnh phúc hơn là được an toàn mà tắm nắng?
Lửa chiến tranh bao phủ khắp tinh hệ, khói súng che mất mặt trời, quyền được sinh tồn của thực vật cũng bị đe dọa! Lotus Karl Blasidavie Lutherfarad thật là một cái cây nhân từ biết bao!
Anh viết một câu mang tính triết lý đến thế bằng ngữ điệu thật ôn hòa, nghe qua chỉ tưởng là lời một cái cây muốn tắm nắng, thực ra, đặt vào tình cảnh bấy giờ mới thấy, những lời này ám chỉ nguy cơ chính trị khi đó, ám chỉ ngài Nguyên soái lúc ấy đứng ra vì mưu cầu lợi ích cho nhân dân, tình cảm ấy mới thiêng liêng, vĩ đại làm sao!
Nguyện vọng của ngài thật lớn lao làm sao: Ngài mong muốn tạo nên một vầng dương rực rỡ cho tất cả thực vật trong thiên hạ!... vân vân và mây mây…
Tất cả những điều này đều là do các nhà thông thái của đế quốc phân tích, mổ xẻ câu nói của Lotus Karl Blasedavie Lutherfarad mà ra, nó được xếp vào sách giáo khoa, trở thành để phân tích châm ngôn bắt buộc cho học sinh tiểu học toàn tinh hệ.
Trên thực tế, Lotus Karl Blasidavie Lutherfarad khi đó chỉ đơn giản là muốn đổi chỗ tắm nắng mà thôi.
[Quá thông thái đến từ các nhà thông thái, người khổ chỉ có bọn học sinh thôi (︶︹︺ ) ]
Nơi tuyển quân lúc ấy nằm ở ngay địa bàn cắm rễ của anh, che mất ánh sáng anh thường hưởng thụ, Lotus Karl Blasidavie Lutherfarad đến hỏi thăm, nghe nói trại huấn luyện tân binh là nơi có ánh sáng khá tốt, anh bèn đi báo danh đầu quân.
Cho nên mới nói, chân tướng của lịch sử luôn tàn khốc vô cùng.
Nhưng thôi, hãy để nó bị che giấu dưới những lời nói dối bay bổng đi, Amen.
Đọc đến đây, có lẽ vẫn còn có người còn mê man khó hiểu: Ánh nắng... thực vật... cắm rễ?
À là như vầy, tinh hệ này vốn là tinh hệ của thực vật. "Người" trên tinh hệ đều là thực vật tiến hóa mà thành.
Trên Trái Đất, nhắc đến "người" chính là chỉ những động vật bậc cao có khả năng chế tạo công cụ, đồng thời sử dụng thành thạo các công cụ để tiến hành lao động. Định nghĩa này quá hẹp, ít nhất, nên đổi từ động vật thành sinh vật nói chung mới tạm coi là hợp lý.
Trên tinh hệ này, thực vật là sinh vật tồn tại chủ yếu, đồng thời phát triển vượt qua các loài khác, cho nên "người" trên tinh hệ này chính là thực vật.
Nhưng mọi người đều biết, thực vật vốn không thể di động, để tiện bề đánh nhau... à quên, để tiện cho chiến tranh, thực vật nơi này tiến hành chọn lọc các hình thái khác nhau của các sinh vật có trí tuệ, cuối cùng chọn được hình thái gần giống loài người ở Trái Đất, song nói thẳng ra thì, bọn họ không giống loài người trên Địa cầu, bị bắn trúng sẽ không chảy máu à nha.
Lan man thế đủ rồi, quay lại hiện tại, lúc này đám "người" có địa vị tối cao trên tinh hệ đang tổ chức họp.
Ngài Lotus Karl Blasidavie Lutherfarad đương nhiên ngồi ở vị trí cao nhất trên bàn hội nghị, trước mặt là máy tính quang học, vẻ mặt không nhìn ra cảm xúc.
Sếp lớn nhất không nói gì, những người khác đành ngồi yên tại chỗ uống nước, uống phân hóa học...
Ừ đúng, uống phân hóa học đấy 囧.
"Này, Kanby, ông có thể đừng uống cái thứ kia được không, thối muốn điếc mũi!" Người mở miệng oán trách chính là Trung tướng Naludo ngồi đối diện Thiếu tướng Kanby, ông vốn theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường, luôn thấy rất phản cảm với mấy thứ này.
"Báo... cáo... cấp... trên... thứ... tôi... uống... là
.. sản... phẩm... thuần... thiên... nhiên... không... gây... ô... nhiễm"
Bản thể của Thiếu tướng Kanby là một gốc bạch đàn Eucalyptus regnans, trong hệ thực vật được xếp vào loài cây cực cao, dáng người cao, cổ dài, dây thanh quản cũng dài nên âm thanh thoát ra tương đối chậm.
Nhân đây cũng nói luôn, hướng dẫn tuyển quân của quân đội tinh nhuệ Gusahebas có ghi rõ: Vị trí thông tin liên lạc không nhận lính thuộc họ bạch đàn Eucalyptus regnans.
"Nhưng mà thứ đồ uống này thực sự rất bốc mùi! Ôi chết tiệt! Tôi muốn đề nghị loại bỏ thứ này ra khỏi danh mục đồ uống của quân đội!" Thiếu tướng Kanby vừa mở miệng, Trung tướng Naludo đã hối hận muốn chết: Nghe tên kia nói chuyện mệt mỏi quá, nghe xong cũng quên luôn mới rồi mình khó chịu cái gì.
"Nếu có thời gian soi mói đồ uống của Kanby, tôi nghĩ chi bằng ông xem xét đổi nước hoa đang dùng đi thì hơn, ông không thể đổi loại nước xịt trừ sâu khác được hay sao? Cái mùi này ngửi như mùi thuốc độc luôn!" Trung tướng Al ngồi bên cạnh Trung tướng Naludo, từ đầu buổi họp tới bây giờ vẫn phải bịt mũi, lúc này không nhịn được bèn góp lời.
“Loại này mà còn bảo ngửi giống thuốc độc! Hàng này hơi bị nổi tiếng đấy, tôi chỉ phun ở dưới thắt lưng, nếu không phải tại ông quá lùn thì sẽ ngửi thấy mùi giống mùi hoa hồng đấy!”
Như bị chọc trúng chỗ hiểm, Trung tướng Naludo cũng bắt đầu đâm chọc, một phát liền ghim trúng chỗ đau của Trung tướng Al. Bản thể của Trung tướng Al là một cây Owilla, dáng rất thấp, sinh trưởng cực kỳ chậm, một trăm năm chỉ cao được tối đa ba mươi centimet, vậy nên hình người cũng khá lùn, đây là điểm khiến Trung tướng Al tự ti nhất.
Thế là Trung tướng Al nổi giận, che mũi, giở giọng quái gở: “Ối chà, đồng chí còn định giả làm một cây hoa hồng cơ đấy... Cẩn thận ong mật thì chẳng thấy đâu lại dẫn theo một đám ruổi thì vui phải biết!"
Trung tướng Naludo, bản thể là hoa đại vương, coi như là loài hoa lớn nhất, lúc nở rộ, đường kính của hoa có thể lên đến hai mét, hình dáng cũng khá đẹp, có điều cái mùi... rất là hấp dẫn loài ruồi.
Trung tướng Naludo nghệt mặt ra, sau đó bắt đầu giận đến run cả người.
Đúng lúc này, vị trí cao nhất của bàn hội nghị vang lên một tiếng hắng giọng, mọi người thoắt cái liền trật tự, cẩn thận nhìn về phía Nguyên soái Lotus Karl Blasidavie Lutherfarad.
Nhìn rõ ngài Nguyên soái rồi, tất cả lại đờ người ra.
“Nguyên soái nở hoa rồi..."
“Tôi cũng nhìn thấy, ngài ấy nở hoa rồi!”
“Hoa màu đỏ nhá!”
“Ừ, đúng vậy, đỏ thật!"
Không khí trên bàn hội nghị lại xôn xao lên.
Rồi rồi, vì các vị độc giả đều là người Địa cầu, tôi hiểu, chắc hẳn các vị đang cảm thấy rất lạ phải không, vậy nên bây giờ xin phổ biến một ít thường thức về thế giới thực vật cho quý vị nhé: Hoa là bộ phận sinh sản đặc trưng của thực vật có hoa, thông qua thụ phấn để sinh ra quả và hạt, tạo hạt giống kéo dài chúng tộc.
Xong, bây giờ mọi người đã hiểu rõ chưa ạ?
Thế nên, nếu chuyển sang tiếng Địa cầu thì đoạn xì xào trên bàn hội nghị vừa rồi sẽ được phiên dịch như sau:
“Nguyên soái phát tình rồi...”
“Tôi cũng thấy, ngài ấy phát tình rồi!"
“Màu đỏ nhá...”
“Ừ, đúng vậy, đỏ thật!”
Choáng chưa? Thì đó, cái tinh hệ này có một điểm tương đối bất tiện đồng thời cũng rất thuận tiện, đó là khi "hứng" lên thì không có cách nào che giấu được.
Rồi xong, lúc này ngài Nguyên soái Lotus Karl Blasidavie Lutherfarad của chúng ta, trên đầu nở một đóa hoa đó thẫm, mặt mũi thực nghiêm túc, đang ngang nhiên làm việc riêng ngay giữa hội nghị: Lên MSN, trò chuyện với Hồ Bất Thích.
Gần đây anh đang yêu, lại còn là yêu qua mạng.
Nói đến Nguyên soái Lotus Karl Blasidavie Lutherfarad, sở thích của anh vô cùng đơn điệu: Tắm nắng, uống nước, ngủ, cộng thêm đánh nhau.
Công việc hiện tại của anh có thể thỏa mãn tất cả sở thích, cho nên anh rất là happy.
Chinh phục xong kẻ địch láng giềng vốn luôn dựa vào địa hình hiểm trở để phòng ngự, trên đường quay về sào huyệt để cắm rễ và tắm nắng, Nguyên soái Lotus Karl Blasidavie Lutherfarad cảm thấy rất buồn chán, thế là anh đăng nhập bừa vào một trang web mà chính anh cũng chẳng biết nó là trang web về cái gì.
Xin được giải thích một tiếng: Trước đó, Nguyên soái Lotus Karl Blasidavie Lutherfarad chỉ là một cái cây chưa từng lên bất cứ trang web nào ngoài trang web chính thức của quân đội. Cho nên, anh mới suy nghĩ một chút, lên mạng làm gì bây giờ?
Hay xem phim A¹ đi~.
(¹Viết tắt của từ adults movie.)
Ừ đúng, ngài Nguyên soái Lotus Karl Blasidavie Lutherfarad thoạt nhìn có vẻ nghiêm túc thần thánh bất khả xâm phạm ấy, kỳ thực có nội tâm rất là bình dân.
Thế là ngày đó, lần đầu tiên lên mạng, Nguyên soái Lotus Karl Blasidavie Lutherfarad liển đăng nhập một trang web trên Địa cầu mà ngài tưởng là trang web den, thực ra nó là trang web dành cho những người yêu thích thực vật của nước Mỹ.
Anh hoàn toàn dựa vào hình ảnh để phán đoán nội dung, trước mắt anh thấy, nhiều hình ảnh bộ phận sinh dục như vầy (mà trong mắt chúng ta chính là một đám ID lấy hình các loài hoa là hình đại diện), hẳn là một trang web đen, cho nên anh bình tĩnh lấy ảnh chụp chân dung của mình làm hình đại diện, sau đó áp dụng phương thức địch bất động ta cũng không động, không bắt chuyện với ai, chỉ lặng lẽ bắt đầu tìm tòi mục đăng phim A.
Cho đến khi anh gặp phải đồng chí Bush.
Từ đầu đến giờ anh vẫn dùng máy phiên dịch, vì thế, trong mắt anh, Hồ Bất Thích là một bụi cây gì đó, anh cùng bụi cây này trò truyện rất vui vẻ.
Ngài Nguyên soái Lotus Karl Blasidavie Lutherfarad rất hưng phấn, bởi vì ngài biết mình là một người vô cùng nhàm chán, cấp dưới chẳng ai thích nói chuyện với anh, tan tầm đi uống nước (tương đương với hoạt động đi uống bia sau giờ làm trên Địa cầu) chẳng ai kéo anh đi cùng, anh vẫn rất mong đợi được chia sẻ mọi chuyện lớn bé trong ngày với người khác.
Lúc này, anh đã làm quen với Hồ Bất Thích. Chẳng bao lâu sau, anh coi người đó như tri kỷ của mình, và rất nhanh sau đó, anh phát hiện mình rơi vào bể tình: Anh nở hoa rồi.
Kinh ngạc qua đi là niềm vui sướng, phải biết rằng, loài thực vật họ nhà Lotus Karl Blasidavie Lutherfarad muốn nở hoa còn khó hơn cả cây sắt nở hoa đó.
Thế là, anh hí hửng chụp lại bông hoa của mình, sau đó gửi cho Bush, giây phút nhìn thấy dòng khen ngợi của người kia, anh kích động đến nỗi lại nở thêm một đóa nữa. Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, chuyện đầu tiên anh làm chính là gửi đóa hoa của mình cho đối phương.
Trong thế giới thực vật, đây là bước đầu tiên để hai bên xác nhận quan hệ yêu đương.
Khi mọi người còn chưa tìm được phương pháp biến thân, rất nhiều thực vật đều phải dựa vào gió hoặc ong - bướm giúp mình gửi tín hiệu tình yêu đến cho một cây khác, nếu đối phương thực sự thích bạn, người ta sẽ lấy phấn hoa của bạn để thụ phấn, mượn đó mà sinh ra đứa con chung của hai bên. Phương thức cổ xưa này vẫn còn được lưu truyển tới nay, người thời nay coi đó như một loại tín vật đính ước.
Dựa theo thói quen của bọn họ, nếu đối phương đồng ý thì sẽ lấy một đóa hoa hoặc một mảnh lá cây của bản thân để gửi đáp lễ, ai ngờ, đã mấy ngày trôi qua vẫn chẳng thấy Hồ Bất Thích gửi đi thứ gì, ngược lại còn hăng hái bừng bừng show cho anh xem bộ phận sinh sản của những loài cây khác.
Có ý gì đây? Muốn so mấy cái giống loài đê tiện này với anh? Bọn nó to bằng anh sao? Mùi thơm được như anh sao?... (lược bớt N câu lầu bầu khó chịu của ngài Nguyên soái).
Sau một thời gian uể oải như đưa đám, chợt nghĩ đến lời người ta thường nói “con đường tình chẳng phải lúc nào cũng suôn sẻ", thế là anh lại một lần nữa hồi máu sống lại, phấn chấn tinh thần.
Qua cuộc trò chuyện vừa rồi, anh nhận ra thái độ của Hồ Bất Thích đối với anh đã khôi phục lại như bình thường, sự thay đổi nho nhỏ này khiến anh mừng rỡ: Nếu đối phương không đồng ý, vậy theo đuổi đến khi người ta đồng ý mới thôi... huống chi, người ta chưa từ chối mình, tốt xấu gì cũng đã nhận hoa của mình.
Dù Hồ Bất Thích có hơi phong lưu một tí (cái này căn cứ vào chuyện bạn Hồ Bất Thích của chúng ta dăm ba bữa lại khoe ảnh loài hoa khác với anh) nhưng sớm muộn gì mình cũng sẽ khiến em ấy nhận ra, mình mới là tốt nhất
Thế rồi, ngài Nguyên soái của chúng ta điều chỉnh tâm trạng, lần thứ hai bắt đầu tự tin tràn trề!
Không bao lâu sau, Hồ Bất Thích lại nhận được một bông hoa đỏ thẫm được bao gói tí mỉ.
Lần này, Hồ Bất Thích không cười nổi nữa: Sau khi Liên gửi đóa hoa thứ hai, cậu đã hoàn toàn xác định nguồn căn gây ra bệnh dị ứng của mình, đó chính là bông hoa Liên gửi tới.
Không nỡ đả kích nhiệt tình của Liên, Hồ Bất Thích thầm nghĩ, thời gian ra hoa của một cây hoa chẳng dài lắm, đây hẳn là lần cuối cùng.
Cậu nghĩ như thế, ai biết được, cái cây hoa của Liên thuộc giống loài kỳ lạ nào đó, hoa cứ ngày ngày được gửi đến, hậu quả là, thời gian sau, Hồ Bất Thích phải sống trong cảnh đêm đêm mộng xuân, ngày ngày dị ứng phẩn hoa…
Cuối cùng, khi tinh thần và thể xác đều bị giày vò quá độ, Hồ Bất Thích không chịu nổi nữa. Lúc lên mạng trò chuyện trên trời dưới đất với Liên như mọi khi, câu mở miệng hỏi: “Mỗi ngày anh đều gửi hoa cho tôi như vậy, cây hoa của anh liệu có bị trọc luôn không?”
Lần thứ hai, ngài Nguyên soái bị đả kích trầm trọng.
Nghĩ mà xem, những lời này, nếu phiên dịch lại theo ngôn ngữ của thực vật thì tương đương với chuyện đối tượng bạn thích lại hỏi bạn: Súng của anh mỗi ngày đều lên nòng mà không bắn, liệu có bị liệt luôn không?
"Em... không thích sao? Orz" Orz là ký hiệu biểu cảm mới mà ngài Nguyên soái học được gần đây, anh rất thích dùng nó.
"Thích thì có thích, nhưng tôi có hơi lo lắng cho cây hoa của anh thôi..." Hồ Bất Thích cố gắng biểu đạt một cách uyển chuyển, hàm súc nhất, thực ra cậu lo cho cái mạng nhỏ của mình hơn.
“Yên tâm đi, hoa không có vấn đề gì, dạo này hằng ngày đều ra rất nhiều hoa ^^" Hình như Liên đang cao hứng, đối tượng mình thích rất quan tâm đến tình trạng sức khỏe của mình, đây là một chuyện rất tốt, rất 'tính phúc¹'.
(¹Chữ 'tính' có nghĩa là tình dục, tính phúc có thể hiểu là hạnh phúc trong đời sống tình dục.)
Nhưng mà Hồ Bất Thích không vui nỗi
"Anh... vì sao lại muốn tặng hoa cho tôi?" Không còn cách nào, Hồ Bất Thích đành chọn cách ăn ngay nói thật.
Khi hàng chữ đó xuất hiện trên màn hình trong suốt của máy tính quang học, lá cây của Nguyên soái thoáng run rẩy (lúc này anh đang dùng nguyên hình để trò chuyện với Hồ Bất Thích).
Cuối cùng... đến lúc nói ra rồi sao?
Nguyên soái cảm thấy rễ của mình như mềm mại hẳn ra, tuy lòng rất kích động nhưng tốc độ đánh máy của anh vẫn không hề thay đổi: “Bởi vì tôi muốn có hạt giống của em.”
Tôi muốn có hạt giống của em, hạt giống của đôi ta.
“À, ra là muốn trao đổi với tôi, anh nói sớm có phải tốt không, đưa tôi địa chỉ, mai tôi gửi bưu điện cho anh." Cử tưởng đã tìm được phương thức giải quyết, Hồ Bất Thích hào phóng cam đoan.
Thoáng cái, vốn khẩn trương đến độ tuần hoàn tăng nhanh, nhìn thấy lời nhắn của Hồ Bất Thích, ngài Nguyên soái đã hoàn toàn yên tâm, hớn ha hớn hở gửi địa chỉ của mình sang, sau đó, hai người lại tiếp tục tám chuyện trên trời dưới biển, duy trì tình trạng ông nói gà bà nói vịt để hàn huyên thêm một lúc mới tạm biệt nhau.
Đến khi nhìn thấy ngài Nguyên soái đội trên đầu một đóa hoa đỏ thong thả ra khỏi phòng làm việc, mấy vị tướng còn lại mới dám mở miệng.
"Quả nhiên phát tình thật." Trung tướng Naludo là người đầu tiên mở pháo.
"Nghe nói, Nguyên soái đã tặng hoa cho người ta rồi đấy." Trung tướng Al phụ họa, tuy rằng ông và Trung tướng Naludo bất hòa, nhưng trên chiến trường chiến đấu với địch hay trên mặt trận tám chuyện, hai người vẫn luôn là đồng đội tốt.
"Tôi... có..." Thiếu tướng Kanby dù nói chuyện chậm rì rì cũng muốn góp vui cùng đồng bọn.
“Không biết đối tượng của Nguyên soái là giống cây gì nhỉ?" Trung tướng Naludo bắt đầu thả trí tưởng tượng bay xa.
"Nếu có ảnh chụp của người kia thì tốt quá, tôi có thể điều tra toàn bộ tư liệu của đối phương ngay lập tức." Trung tướng Al - vốn là trưởng ban thông tin tư liệu - nói một câu đầy quyền uy.
“... ảnh... của... người... đó..." Đây là nửa sau câu nói của Thiếu tướng Kanby.
"Hả?" Trung tướng Naludo và Trung tướng Al lập tức quay phắt sang, một giây sau, hai người chạy ngay tới bên cạnh Thiếu tướng Kanby, vây lấy ông.
"Có ảnh chụp sao không nói sớm!" Trung tướng Naludo nện cho Thiếu tướng Kanby một phát.
“Lãng phí thời gian quá!" Trung tướng Al cũng phụ họa.
“Tôi... đã... nói... ngay... từ... đầu... mà..." Thiếu tướng Kanby rất oan ức kêu.
Thật sự, ngay từ đầu ông đã định nói nhưng mấy người này mồm năm miệng mười, tám chuyện xong xuôi ông mới nhả hết một câu.
Không để ý đến sự hậm hực của Thiếu tướng Kanby, Trung tướng Naludo và Trung tướng Al đồng thời nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của Thiếu tướng Kanby.
Trong hình chính là hình ảnh Hồ Bất Thích đứng giữa một bụi hoa.
"Ông chết chắc rồi." Trung tướng Naludo nhìn ảnh xong liền phát biểu cảm tưởng.
“Chúng ta đều chết chắc rồi." Trung tướng Al bổ sung.
"Chưa xét đến tội ông tự động đi thu thập hình nude của tình nhân Nguyên soái, tại sao ông còn cho bọn này xem hả hả hả!" Hai người khóc không ra nước mắt, đồng thời đưa tay bóp cổ Thiếu tướng Kanby.
"Là... người... bên... phải..." Thiếu tướng Kanby bị bóp cổ, phát âm càng khó khăn, nhưng vì mạng sống, ông vẫn cật lực nhổ từng tử.
Nghe thấy vậy, Al và Naludo lập tức quay phắt về phía màn hình một lần nữa: Bên trái, một khóm hoa, bên phải, có một người.
Ánh mắt tập trung vào cậu thanh niên đang đứng bên bụi hoa cười vui vẻ, Al và Naludo tắt tiếng.
Là thực vật, chú ý đầu tiên của bọn họ đương nhiên là dành cho cái cây trong hình, nhìn thấy hình ảnh trần trụi nở rộ của loài thực vật kia, điều đầu tiên họ nghĩ đến là hình nude, cái này không thể trách họ được. Nhờ Thiếu tướng Kanby nhắc nhở, bọn họ mới nhận ra chính chủ của tấm hình không phải là cái cây trần trùng trục kia mà là thanh niên ăn mặc kín đáo từ đầu đến chân…
Thôi xong! Thì ra cái mình thấy không phải là hình nude của tình nhân ngài Nguyên soái mà là bằng chứng đối phương đi ngoại tình! Lần này không chỉ chết chắc mà còn là chết rồi sẽ bị chặt ra làm củi!
Trên đây chính là suy nghĩ duy nhất trong đầu Trung tướng Al và Trung tướng Naludo.
___________________________
Mỗi lần nhắc tên anh Liên đều là cả dãy ký tự rất dài, cả nhà đã có ai nhớ được chính xác tên ổng chưa ạ, chứ e là e nhớ như in rồi đó (٥↼_↼)
Chương thứ nhất đến đây là end rồi nha mọi người, e đã tìm được phương pháp mới gõ chữ cực kì nhanh. Chỉ là lâu lâu dò lại chính ta xíu thôi, mọi người có thấy chỗ nào sai chính tả thì nhắc e sửa lại nha. Lâu lâu chạy chương cho mn sợ bỏ sót. Mãi iu 🫶🏻 🫶🏻 🫶🏻