Nhà họ Hồ có ba người con, tên lần lượt là Quy, Thích, Phản. Nghe nói khi sinh ba đứa trẻ này, ông bà Hồ đang ở xa quê, vô cùng nhớ nhà, tên của ba đứa con thể hiện khát vọng lớn nhất của họ khi đó.
Chỉ nhìn chữ cuối bạn sẽ thấy ba cái tên nghe rất đậm chất nghệ thuật, tuy rằng tên của đứa thứ hai có hơi kì cục.
Vấn đề nảy sinh ở tên đệm trong tên mấy đứa nhỏ.
Cũng nghe nói, ở nhà bọn họ, tên đệm được đặt theo "tổ huấn truyền xuống", đã dùng rất nhiều đời và chưa từng xảy ra vấn đề gì, hầu hết mọi người đều hài lòng. Nhưng đến thế hệ của bọn họ thì thành vấn đề lớn, vì lượt của họ là chữ "Bất". Vậy nên tên đầy đủ của ba đứa trẻ là: Hồ Bất Quy, Hồ Bất Thích, Hồ Bất Phản. Thật đáng thương cho Hồ Bất Thích, nếu bỏ chữ "Bất" ở giữa đi thì tên của thằng bé vốn là dễ nghe nhất.
Đó, đối với Hồ Bất Quy và Hồ Bất Phản mà nói, bi kịch tên gọi đã kết thúc, nhưng đối với Hồ Bất Thích thì đây chỉ là điểm khởi đầu.
Lúc lấy tên cho con, ông Hồ vốn định khoe chữ một chút bèn lật giở từ điển cổ ngữ tìm từ đồng nghĩa của "Quy", cuối cùng tìm được từ "Thích*", ông chẳng buồn xem kĩ, cứ thế hồ đồ báo ra.
Thích*: từ này còn có nghĩa là xuất giá, đi lấy chồng, tương tự chữ Quy.
Khi anh cả còn bé, mỗi lần giải thích ý nghĩa cái tên của anh, bố anh đều rất lấy làm đắc ý, ông nói thế này:
"Thức vi! Thức vi! Hồ bất quy?
Vi quân chi cố, hồ vi hồ trung lộ!
Thức vi! Thức vi! Hồ bất quy?
Vi quân chi cung, hồ vi hồ nê trung!*
Cho nên, thằng lớn à, tên con lấy từ bài Thức vi trong Kinh Thi - Bội Phong, đấy là một cái tên rất có văn hóa, rất đệp đấy nhé!"
*(tạm dịch) : Suy vi quá rồi, sao không trở về? Nếu chẳng vì vua còn ở đó, sao phải cam chịu dầm sương đầm đìa thế này. Suy vi quá rồi, sao không trở về? Nếu chẳng vì vua vẫn ở đây, sao phải chịu chìm hãm trong bùn lầy như thế. (Có ai giống Ka đọc tạm dịch xong cũng chẳng hiểu mô tê gì không?)
"Nhưng trong sách nói, bài thơ này biểu đạt nỗi bất bình, oán giận đối với giai cấp thống trị cùng nỗi nhớ thương đối với người thân bị buộc phải chia ly của những người dân đang trong cơn khốn khổ gian khó, nghe chẳng đẹp đẽ hay ho chút nào bố ơi." Anh cả khi đó đã biết chữ bèn ôm sách giáo khoa trả lời cha mình như thế.
Cha cậu không thể phản bác lại sách, đành ậm ờ cho qua chuyện.
Vì thế rút kinh nghiệm xương máu, khi giải thích tên của đứa thứ hai, ông không khoe khoang chữ nghĩa nữa, chỉ nói tên con cùng nghĩa với tên anh cả, giải thích đến tên em gái lại càng đơn giản, chỉ bốn chữ: Phản, cũng như Quy.
Lớn lên, đi học, bạn bè cười nhạo tên đứa thứ hai ngày càng nhiều, bực bội khi thấy mọi người gọi mình là "khó chịu*", nó từng phản bác: "Thích có nghĩa là quay về, không phải là thoải mái."
*Thích còn có nghĩa là thoải mái, khoan khoái dễ chịu. Bất thích tương đương với khó chịu.
Trẻ con vốn tính tò mò ham học hỏi, thế là cả đám nhóc đi tìm thầy giáo, thầy ngó chữ này một chốc, nhòm chữ kia một lát, cuối cùng tìm ra điểm giống nhau giữa "thích" và "quy": "Quy là từ cổ, trước đây chỉ con gái đi lấy chồng. Vì sao con gái đi lấy chồng lại gọi là 'quy'?
Quẻ Tiệm (còn gọi là quẻ Phong Sơn Tiệm) trong Kinh Dịch có nói: Nữ quy, cát (Như con gái về nhà chồng, quẻ tốt).
Khổng Đĩnh Đạt (nhà Kinh học đời Đường) chú giải: Phụ nữ, coi chồng là nhà, cho nên xuất giá gọi là 'quy'.
Trong bài thơ Đào yêu thuộc Kinh Thi - phần Chu nam có câu: Cô gái vu quy, về nhà chồng ắt sẽ thuận hòa êm ấm.
Ngoài ra, con gái đi lấy chồng cũng được gọi là 'thích'.
Bài nhạc phủ Khổng tước bay về phía Đông Nam có câu: Bần tiện hữu thử nữ, thủy thích hoàn gia môn.*"
*nguyên văn: 貧賤有此女, 始適還家門 có nghĩa là: Kẻ nghèo hèn này có cô con gái, mới vừa xuất giá đã bị đuổi về. Trích trong bài thơ Vợ Tiêu Trọng Khanh - đoạn thứ ba.
Hồ Bất Thích lập tức hóa đá rạn nứt giữa trời.
Bé Hồ Bất Thích vốn đã có rất nhiều biệt hiệu:
"Khó chịu": Này, đây đâu có khó chịu chỗ nào đâu...
"Đau bụng": Dù người ta khó chịu nhưng không nhất định phải là đau bụng mà!
"Nhị Hồ*: Ghét không chịu được, tại sao cậu lại đứng thứ hai cơ chứ?
*Nhị Hồ: Hồ chỉ họ Hồ, Nhị ngoài chỉ số thứ tự hai còn có ý nghĩa khác là ngốc.
Rồi từ hôm nay trở đi, cậu lại có thêm một biệt hiệu mới nữa: "Không gả nổi".
Cậu nghĩ: " 'Khó chịu' còn dễ nghe hơn 'Không gả nổi' nhiều."
Hồ Bất Thích ghét cay ghét đắng cái tên của mình, đồng thời cũng ghét cay ghét đắng chuyện ông bố hồ đồ lấy cái tên cho mình lại còn kiên quyết không chịu thừa nhận sai lầm đồng thời cũng kiên quyết không chịu sửa lỗi sai, thế nên sau khi lớn lên, cậu phản kháng qua biên giới luôn. Ra đến nước ngoài, cậu chàng "Không gả nổi" tìm được hy vọng vào cuốc đời mình.
Ở Mỹ, không ai gọi cậu là Hồ Bất Thích, mọi người thường gọi cậu là Bush Hồ.
Những ngày được gọi là Bush Hồ là khoảng thời gian tươi đẹp nhất. Hồ Bất Thích là một nhà thực vật học, khá nổi tiếng ở mảng hình thái học thực vật và sinh lí học thực vật, từ khi còn là nghiên cứu sinh đã bắt đầu làm đề tài theo giáo sư hướng dẫn, tốt nghiệp liền thuận lợi được giữ lại trường làm trợ giảng.
Mỗi lần người nhà gọi điện hỏi cậu bao giờ về nước, Hồ Bất Thích luôn lấy lý do nọ kia để cho qua. Năm năm trước lấy lý do chưa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, đến bây giờ biến thành chưa hết giờ làm việc. Đến nay, người nhà đã không còn mong chờ gì ở việc trở về của cậu nữa mà chỉ cảm thấy hứng thú với các loại lí do từ chối cậu sẽ đưa ra.
Dạo gần đây công việc rất thuận lợi, thời gian rảnh rỗi cũng nhiều, Hồ Bất Thích kết bạn với một người trên mạng, hai bên trò chuyện rất hợp ý, điều này làm Hồ Bất Thích cảm thấy cuộc sống ngày càng tuyệt vời.
Hồ Bất Thích quen người tên Liên này trong một chat room của một diễn đàn giao lưu dành cho người yêu thích thực vật, người tham gia chat room phần lớn đều dùng tên thực vật làm ID, vì "bush" trong tiếng Anh có nghĩa là bụi cây, cũng thuộc lớp thực vật nên Hồ Bất Thích không cần đổi tên.
Giữa một đống hoa hoa cỏ cỏ, cậu lập tức chú ý đến ID Liên nọ. (Chắc mọi người đều biết Liên là chỉ hoa sen nhỉ)
Trong chat room này, mọi người thường lấy hình đại diện là loài thực vật trùng với loài trong ID của mình. Loại diễn đàn dành cho dân nghiệp dư thế này thường có khá nhiều người thích hoa, vậy nên diễn đàn như một vườn hoa nở rộ, duy chỉ có hai avatar xanh mượt, một là bụi cây Bush, cái kia là Liên.
ID kia dùng tiếng Trung, trong diễn đàn hầu hết mọi người đều không biết tiếng Trung, vì thế mọi người đều nhìn hình đoán đoán chữ, nhưng không một ai nhận ra cái đám xanh biếc trong hình là loài thực vật nào.
Thực ra ban đầu Hồ Bất Thích cũng không nhận ra, tất nhiên cậu biết tiếng Trung, nhưng dù vậy, cậu cũng không nhận định được cái cây đó thuộc loài sen nào mà thân còn có dây, nhưng ID của người kia đúng là chỉ "sen".
Thế là Hồ Bất Thích đưa ra thắc mắc của mình, rất nhanh sau đó liền nhận được lời giải đáp, thì ra ID đó là tên của đối phương. Hồ Bất Thích liền dấn thêm một bước đặt ra vẫn đề của mình: Bản thân cậu chưa từng nhìn thấy loài thực vật trên hình kia.
Ngay sau đó, hai người bèn lập phòng chat để trò chuyện riêng, càng nói càng ăn ý, hai người lại trao đổi Messenger, trở thành bạn thân trên mạng.
Liên có vốn hiểu biết về thực vật không kém gì Hồ Bất Thích, điều này khiến Hồ Bất Thích cảm thấy ngoài việc có thêm một người bạn tâm giao, cậu còn có thêm một người thầy giỏi.
Vì thế, vốn là một anh chàng thích ru rú ở nhà chẳng có bao nhiêu người quen ngoại trừ vài đồng nghiệp, Hồ Bất Thích kích động đến nỗi gần như khai sạch gốc gác nhà mình cho người ta, hằng ngày làm những gì, ăn những gì, đọc được cuốn sách nào hay, trên đường gặp phải chuyện gì thú vị, tất tần tật đều dốc ruột đổ hết cho đối phương, đôi khi nói nhiều đến nỗi cậu cũng thấy ngượng, nhưng đối phương vẫn cứ tủm tỉm trả lời cậu: "^ ^."
Ừ thì, các loại kí hiệu biểu cảm điều là Hồ Bất Thích dạy cho Liên. Liên là người ngoại quốc, tiếng Anh và tiếng Hán không thông thạo, thế là Hồ Bất Thích dốc hết tri thức trong bụng cho đối phương, thậm chí, để đối phương không cảm thấy mình là một tên lạc hậu, cậu còn dành thời gian chạy tới những nơi tụ tập của người trẻ tuổi để học một đống từ ngữ thường dùng trên mạng về.
Trong hiện thực, Hồ Bất Thích không phải là một người hay nói, con thứ hai trong gia đình vốn là một vị trí khá lửng lơ. Thế này nhé, con cả trong gia đình thường được cha mẹ gửi gắm nhiều kỳ vọng nhất, con út thì thường được nuông chiều nhất, thế là đứa thứ hai bị kẹp ở giữa, thường ít được yêu thương và chú ý hơn, dần dà Hồ Bất Thích trở nên ít nói.
Nhưng sau khi quen biết Liên, Hồ Bất Thích nhận ra mình còn có thuộc tính "máy phát thanh". Cũng may, Liên là một người rất bao dung, anh tạo cho người đối thoại cảm giác như một người anh lớn, anh rộng lượng bao dung hết thảy tật xấu của Hồ Bất Thích, kiên nhẫn trước sự dông dài của cậu, đồng thời còn cổ vũ Hồ Bất Thích nói chuyện nhiều hơn nữa với anh. Dần dần, địa vị của Liên trong lòng Hồ Bất Thích ngày càng cao.
Trong suốt thời gian quen biết, Hồ Bất Thích thay đổi hình đại diện rất nhiều lần, mỗi lần phát hiện một loài thực vật mình thích, cậu sẽ chụp ảnh và tải lên làm hình đại diện để chia sẻ với Liên. Có điều, mỗi lần thay avatar bằng hình hoa, Liên đều có vẻ không vui lắm, dần dần cậu chỉ chụp thực vật xanh.
Cho đến một ngày, Liên đột nhiên thêm một câu dưới phần chữ ký: Tôi muốn nở một đóa hoa đẹp nhất, dâng đến trước mặt em.
Sau đó, Hồ Bất Thích hiểu thành: Cây của Liên mãi cho đến nay vẫn chưa ra hoa, cho nên Liên không thích thấy hoa nhà người khác nở.
Hà hà, thì ra một người có vẻ chín chắn như Liên cũng có lúc hẹp hòi đố kỵ, Hồ Bất Thích cảm thấy cân bằng trở lại, thấy Liên càng thân thiết hơn xưa.
Bỗng một ngày, hình đại diện của Liên thay đổi, bụi cây (Hồ Bất Thích cho là thế) dị biến đã nở hoa rồi.
Đó là một loài hoa mà Hồ Bất Thích chưa từng nhìn thấy, rất giống hoa sen, nhưng nó nhiều cánh hơn bất kỳ loài sen nào, tầng tầng lớp lớp xếp rất hài hòa, màu sắc là loại màu đỏ rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.
"Thích không?" Bình thường vốn rất ít đặt câu hỏi, lần này Liên lại phá lệ dùng dấu chấm hỏi cuối câu.
"Thích! Cực thích! Từ trước tới nay tôi chưa từng thấy loài hoa nào đẹp đến thế..."
Hồ Bất Thích nói thật lòng, cậu là chuyên gia nghiên cứu thực vật, từng bắt gặp vô số loài thực vật, cả đẹp mắt lẫn lạ mắt, song xưa nay cậu vẫn không hứng thú lắm với loại phương thức phổ biến nhất của thực vật ở nhân gian-hoa. Trong cảm nhận của cậu, hoa tượng trưng cho nữ tính, là thứ phụ nữ mới thích. Nhưng nhìn thấy đóa hoa nở bung rực rỡ này, những từ ngữ như "nữ tính", "dịu dàng" lại không thích hợp để hình dung, đóa hoa này nở một cách rất...hiên ngang.
Đây là một kiểu nở rộ tràn đầy kiêu ngạo và rạng rỡ, trong cái lộng lẫy đẹp đẽ vô cùng còn có chút khí thế hào hùng, nghiêm nghị và tiêu điều.
Loại cảm giác này rất kỳ dị, nhưng vừa nhìn thấy đóa hoa đó, đúng là cậu đã nghĩ như vậy.
Hồ Bất Thích nói, mặt dán sát màn hình, chăm chú nhìn hình đại diện của Liên, như thể cách màn hình cũng ngửi được mùi hoa: "Nhất định là rất thơm..."
Trong lúc thất thần, Hồ Bất Thích đã gõ ra lời trong lòng mình, gửi đi.
Liên: "^ ^."
Thế là hai ngày sau, Hồ Bất Thích nhận được một hộp bưu phẩm được gói rất cẩn thận, ký tên xong, tiễn nhân viên chuyển phát về, Hồ Bất Thích cẩn thận lắc lắc cái hộp, mặt trên hộp không ghi tên người gửi, chỉ viết địa chỉ của cậu.
Hồ Bất Thích mở giấy gói, bên trong là chiếc hộp cực kỳ hoa mỹ, vừa mở hộp, cậu liền biết người gửi là ai.
"Liên!" Hồ Bất Thích ngạc nhiên kêu thành tiếng. Nhìn đóa hoa đỏ rực tựa như nét mặt e ấp của giai nhân, Hồ Bất Thích cảm thấy đây quả là món quà bất ngờ và tuyệt vời nhất!
Không cầm bông hoa lên ngay như người thường vẫn làm, Hồ Bất Thích thận trọng ngắm "mỹ nhân" trong hộp, sau đó nhẹ nhàng ngửi 1 cái.
"Thơm quá..." Hồ Bất Thích híp mắt thưởng thức.
Ôm hộp đi đến gần máy tính, Hồ Bất Thích lập tức liên lạc với Liên: "Tôi nhận được quà của anh rồi! Thực sự rất vui!"
Cậu là người có tính thẳng như ruột ngựa, thẳng thắn biểu đạt niềm vui của bản thân cho bạn mình.
"Em thích thì tốt ^ ^." Liên vẫn trưng mặt cười tủm tỉm như xưa, nhưng lần này anh còn thêm cái emo biểu cảm xấu hổ vào cuối câu.
Lần đầu thấy Liên dùng loại emo này, Hồ Bất Thích phá lên cười trước màn hình.
"Đặt hoa ở bên giường của em, lúc ngủ sẽ thấy mùi đặc biệt dễ ngửi."
Từng chữ từng chữ xuất hiện trên khung đối thoại, Hồ Bất Thích nghĩ thầm, người này quả thật lợi hại, làm sao anh ta biết mình định mang bông hoa này đi "thờ" nhỉ? Hay là anh ấy muốn nhắc nhở mình đừng có làm vậy trước khi mình nói ra?
"Bởi vì, ý nghĩa của hoa, là để cho người thích nó thưởng thức."
Khi những lời này xuất hiện trước mặt Hồ Bất Thích, thật kỳ lạ, nó khiến cậu thoáng đỏ mặt.
Tối đó, Hồ Bất Thích do dự một chốc, cuối cùng vẫn làm theo lời Liên, đặt đóa hoa quý giá đó bên gối mình.
Tay chạm nhẹ vào cánh hoa mềm mại, Hồ Bất Thích chợt cảm thấy cánh hoa dường như thoáng run lên nhè nhẹ, lớp phấn hoa màu đỏ dính lên ngón tay cậu tựa như thoa son. Không nỡ lau lớp phấn hoa, Hồ Bất Thích bèn kéo chăn ngủ. Giữa cơn mơ, mùi hoa ngày càng đậm, toàn thân như bị hương hoa bao phủ, cảm giác khoan khoái như nhấn chìm cậu.
Và rồi, cậu "mộng xuân".
Trong mộng, cậu bị một người chạm vào, làm mưa làm gió, cảm giác ấy vô cùng chân thật, da dẻ cậu quá mẫn cảm, không thể chịu được lớp chăn thô ráp, đến khi tỉnh lại, đệm chăn đã cuộn thành một nùi.
Giữa lúc Hồ Bất Thích đỏ mặt xấu hổ, cậu hơi ghé mắt liếc nhìn, chợt kinh hãi: Bông hoa màu đỏ bên gối đâu rồi?
Những ngày sau đó, Liên thường xuyên hỏi Hồ Bất Thích về tình trạng bông hoa. Món quà quý giá đến thế, cậu không có mặt mũi nào nói cho người ta biết hoa đã biến mất, đành phải quanh co: Hoa vẫn tươi lắm, chưa có dấu hiệu héo, rất thơm.
Không biết có phải Liên đã phát hiện ra điều gì, Hồ Bất Thích cảm thấy dạo này Liên khá lạnh nhạt, giọng điệu còn có đôi chút thất vọng.
Nhưng mà cậu đã tìm kỹ lắm rồi! Thật đấy! Như thể bông hoa đó tan biến vào hư không vậy, cậu còn đoán liệu có phải trộm đột nhập vào nhà hay không, nhưng an ninh nơi này rất tốt, trộm vặt không vào được, mà siêu trộm cũng không đến nỗi phá cửa vào nhà chỉ để trộm một bông hoa chứ?
Ngày cứ thế trôi qua trong sự áy náy của Hồ Bất Thích, đến khi không khí giữa hai người đã khôi phục thân thiện như xưa, tâm tình Hồ Bất Thích mới nhẹ nhàng hơn một chút, và cậu nhận ra một chuyện kỳ quái.
Cậu bắt đầu chảy mũi liên tục, sau đó lại chảy nước mắt, cuối cùng, da dẻ hình như mỏng hẳn đi, lớp da trở nên mẫn cảm vô cùng, tóc hơi cọ lên một chút cũng có thể khiến cậu khó chịu thật lâu...
Hiện tượng này kéo dài liên tục hai tuần liền, cuối cùng Hồ Bất Thích xác định: Cậu bị dị ứng với phấn hoa.
_________________________
Thật sự là 1 chương dài lắm luôn ấy, nên mình xin phép cắt làm hai phần. Riêng phần này mình đã mất tới hai ngày để edit, ngồi gõ từng chữ mà nản thật sự. Nhưng không sao, mình sẽ cố gắng để đem tới cho các bạn một cậu chuyện thật thú vị về Hồ Bất Thích và Liên. Mong được mọi người ủng hộ.
(^▽^) (^▽^) (^▽^)