Chờ Tô Hiểu Mạn về thôn Kiều Tâm và nhìn thấy nhà gỗ đẹp đẽ kia, nếu không phải có người ngoài ở đây thì suýt chút nữa cô đã chủ động ôm Tạ Minh Đồ hôn vài cái rồi.

Nhà gỗ nhỏ và sân vô cùng đẹp mắt, trước đây Tô Hiểu Mạn rất thích loại kiến trúc nửa cổ xưa này. Kết cấu bên ngoài thì cổ xưa thanh nhã, nhà gỗ nhỏ và nhà ngói bên cạnh hợp lại càng thuận mắt hơn. Còn nếu tới gần nhìn thử, cửa sổ và mái nhà tuy nhỏ nhưng cũng không mất đi sự tinh xảo.

Giàn dây leo mới dựng bên ngoài tuy vẫn chưa quấn dây leo lên được nhưng mấy khóm cải thìa bên dưới lại cực kỳ tươi non mọng nước.

Thứ khiến Tô Hiểu Mạn vừa lòng nhất chính là cái xích đu bằng trúc kia, cô ngồi trên xích đu dây đung đưa vài lần, còn chỉ huy Tạ Minh Đồ chụp ảnh cho cô nữa.

Cẩu Tử nhà cô cũng được quá đi mất!!!!

Thực sự là “được” ý trên mặt chữ luôn!

Khác với cách chụp ảnh với đôi tay Parkinson của ông nội Khương cũng như góc chụp kỳ quái của bà nội Khương, kỹ thuật chụp ảnh của Tạ Minh Đồ có thể nói là hoàn mỹ. Tô Hiểu Mạn thực sự rất yêu ông xã, cái gì cũng học được rất nhanh, muốn không yêu anh cũng không được mà.

Ban đầu lúc đểTạ Minh Đồ cầm camera chụp ảnh cho mình, Tô Hiểu Mạn còn lo lắng vô cùng, sợ rằng anh sẽ kế thừa đôi tay Parkinson kia của ông nội Khương, chụp ra mấy kiểu ảnh vừa mờ ảo vừa khó coi.

Còn về góc chụp chết chóc của bà nội Khương, cũng thật cảm ơn ông trời vì cả gia đình cô đều có nhan sắc không tệ. Dù Tô Hiểu Mạn hay là Tạ Minh Đồ thì chụp ở góc độ nào cũng vẫn ăn ảnh, nếu đổi thành những người khác thì có khi đã bị bà nội Khương chụp xấu vô số lần rồi.

Mà Tạ Minh Đồ thì không như vậy, có thể nói anh là một người chồng hoàn mỹ, chưa từng chụp cô xấu lần nào cả. Mỗi tấm ảnh mà anh chụp cho Tô Hiểu Mạn đều cực kỳ xinh đẹp, dù là góc độ hay ánh sáng thì anh cũng đều suy xét kỹ trước khi chụp.

Nhìn thấy ảnh chụp sau khi rửa, Tô Hiểu Mạn thấy cảm động đến mức chảy cả nước mắt. Cuối cùng cũng có người chụp được ảnh đẹp cho cô rồi!!!

Tô Hiểu Mạn cũng không hề biết rằng sau khi Tạ Minh Đồ đọc thư và biết được cô muốn mua camera thì anh đã đi nghiên cứu kỹ càng về cách dùng camera, còn đọc qua không ít tài liệu dạy chụp ảnh nữa.

“Minh Đồ, anh chụp em đẹp quá đi mất!”

“Mấy tấm này cũng đẹp nữa!”

“Chờ tới khi em mặc áo cưới, anh cũng phải chụp cho em vài tấm đấy!”

“Sao anh lại chụp đẹp như vậy? Có phải anh lén học chụp ảnh sau lưng em không hả?”

Tạ Minh Đồ chỉ cười cười nhìn cô mà không đáp lại, thầm nghĩ sao anh có thể làm Mạn Mạn thất vọng được.

Ngày tổ chức tiệc cưới là do Tô Quốc Đống tự mình chọn. Vào ngày đó, Tô Hiểu Mạn một lần nữa trở về nhà họ Tô, về căn phòng mình đã từng ở khi xưa như một cô gái chưa lấy chồng.

Cách sắp xếp đồ đạc trong phòng vẫn không hề thay đổi. Cho dù con gái đã gả chồng thì Liễu Thục Phượng vẫn để lại một phòng riêng cho cô, đồ đạc trong phòng cũng thường xuyên được lau chùi sạch sẽ. Những bộ quần áo Tô Hiểu Mạn từng mặc khi còn nhỏ hay mấy bức tranh nguệch ngoạc hồi bé vẫn được cất giữ gọn gàng trong căn phòng này.

Sau khi chuốt mi, tô son đỏ và đánh má hồng, Tô Hiểu Mạn mặc bộ áo cưới thêu hoa mẫu đơn kia vào. Bên tai cô là âm thanh pháo nổ vô cùng náo nhiệt, Tô Quốc Đống thì không biết là đang lớn giọng nói chuyện với ai.

Trong sân nhà bọn họ nhất định là có đầy người vây quanh xem náo nhiệt.

Anh ba Tô cõng cô đi ra ngoài, Tô Quốc Đống tự mình dắt tay con gái giao lại cho Tạ Minh Đồ, trên khuôn mặt cương nghị của ông mang theo ý cười rạng rỡ, ông rất vừa lòng với người con rể này.

Ngay từ lúc con gái mới sinh ra thì Tô Quốc Đống đã từng nghĩ đến cảnh này. Vào một ngày đẹp trời, ông sẽ tự tay giao lại con gái của mình vào tay một người đàn ông khác và dặn dò người đó phải chăm sóc thật tốt cho Hiểu Mạn nhà bọn họ trong suốt quãng đời còn lại.

Một năm trước trong lòng ông vẫn còn khó chịu, thế nhưng hiện tại thì ông đã thật lòng thật dạ muốn chúc phúc đôi vợ chồng này sẽ sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long, sau này sẽ có con cháu đầy đàn.

“Phải đối xử thật tốt với con gái của cha đấy!” Trong giọng nói của ông lộ ra sự run rẩy lẫn nghẹn ngào.

Tạ Minh Đồ trịnh trọng gật đầu: “Con bảo đảm ạ.”

Tuy lần này không có xe rước dâu nhưng lại có người trong thôn vui cười đi theo đám cưới cả một đường. Bọn họ hiểu rất rõ ý muốn của người nhà họ Tô khi bổ sung nghi thức như vậy, cũng chân thành mong ước hai vợ chồng Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn sống hạnh phúc đến suốt đời, cho dù hiện tại hai vợ chồng này không còn sống ở thôn Kiều Tâm nữa nhưng hai người vẫn là sinh ra tại thôn Kiều Tâm.

Năm nay là một năm được mùa. Ao cá vào mùa đông vẫn vô cùng năng suất , từng bầy cá quẫy đuôi bơi dưới nước, cành dâu khô ven đường xào xạc lay động trong gió lạnh khiến từng chiếc lá rơi vào vũng nước nhỏ đọng lại dưới mặt đường.

Tạ Minh Đồ bế người trong lòng vào căn nhà gỗ nhỏ do chính tay anh xây, rõ ràng đã là “vợ chồng già” nhưng lần này lại có cảm giác kích động như những cặp vợ chồng mới cưới. Tô Hiểu Mạn ôm cổ anh, nghe thấy tiếng anh bước từng bậc từng bậc một trên cầu tha

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play