Mùng một đầu năm.
Tạ Minh Đồ xưa nay luôn quen thói dậy sớm nhưng lúc này vẫn
còn nằm vạ trên giường.
Đêm qua có một trận tuyết, sáng sớm đã tan gần hết, nhưng
trong tai Tạ Minh Đồ vẫn cứ văng vẳng tiếng tuyết rơi rào rạt lúc nửa đêm, cùng
với tiếng khóc và tiếng nức nở xin tha của cô.
Nhịn không được mà nhớ lại dư vị lúc đó. Bàn tay chống cằm,
năng nửa người lên, tay trái cuốn lấy một lọn tóc đen, anh nhẹ nhàng dựa sát
vào Mạn Mạn.
Lọn tóc quấn quanh ở đầu ngón tay, đầu ngón tay muốn chạm
tới gương mặt non mềm, lại rụt về ngay khi sắp đụng tới.
Luyến tiếc đánh thức cô.
Tối hôm qua cô đã quá mệt mỏi rồi.
Lại cầm lấy lọn tóc khác của cô, đặt xuống một nụ hôn nhẹ
nhàng, biểu tình của Tạ Minh Đồ hoàn toàn là thỏa mãn.
Khóe miệng anh mang theo chút tươi cười mà chính bản thân
anh cũng chưa phát hiện, cảm giác ngọt ngào kia chui vào nơi mềm mại nhất trong
trái tim, cũng chỉ mới ngày hôm qua thôi, Tạ Minh Đồ lần đầu tiên phát hiện ra
bản thân lại hư hỏng như vậy.
Anh chỉ muốn bắt nạt làm cô khóc, khiến cô phải liên tục xin
tha, còn gọi anh rất nhiều lần là anh Minh Đồ, cho dù sau khi anh âu yếm Mạn
Mạn xong nhất định cô sẽ không cho anh sắc mặt tốt.
Anh cũng không cảm thấy hối hận chút nào.
Không những không hối hận mà thậm chí lần sau vẫn sẽ tiếp
tục làm như vậy.
Muốn làm cho Mạn Mạn ở dưới thân anh khóc lóc.
Nếu không phải ngày hôm qua đã trải qua, Tạ Minh Đồ cũng
không biết được rằng hóa ra trên đời này lại có chuyện vui sướng tới như vậy,
anh vốn tưởng rằng giống như trước đó, để Mạn Mạn giúp anh, là anh đã thấy vô
cùng thỏa mãn rồi.
Mà hiện tại, anh thấy bản thân mình trước kia dễ thỏa mãn
như vậy đúng là ngốc và ngây thơ thật.
Nhớ lại đêm hôm qua, bên ngoài nhà tuyết rơi ngợp trời,
trong phòng lại là ôn nhu lưu luyến, Mạn Mạn mềm như một vũng nước.
Khi thời gian từ năm 1974 chuyển sang năm 1975, anh đang ở
trong thân thể cô.
Nếu tương lai mỗi khi qua năm mới, đều có thể như vậy được
thì thật đúng là không còn gì tốt hơn.
Đương nhiên những lời này chắc chắn là anh không dám nói cho
Mạn Mạn nghe, nhất định Mạn Mạn sẽ tức giận tới dậm chân, nói không chừng sẽ
giống như là bà nội, đá vài phát trên đùi ông nội.
….
Một giấc ngủ này của Tô Hiểu Mạn tới tận giữa trưa, mãi cho
tới lúc dạ dày bắt đầu đói khát mà lên tiếng kháng nghị, cô mới mở đôi mắt đầy
mỏi mệt ra.
Thân thể như sắp vỡ tan thành từng mảnh, trong lúc mơ mơ
màng màng Tô Hiểu Mạn không nhịn được nhớ tới những bộ tiểu thuyết ngôn tình
mình đã từng xem qua, miêu tả nữ chính như một con búp bê vải rách nát, đúng
vậy, hiện tại cô cũng có cảm giác y như thế.
Sự thật chứng minh, không nên để đàn ông nhịn quá lâu, cũng
không nên để họ nghẹn quá lâu, nhịn càng lâu thì họ bộc phát sẽ càng mạnh, rất
khó có thể chịu đựng được.
Không phải mọi người nói chỗ kia lần đầu sẽ chẳng có kinh
nghiệm gì sao?
Vì sao tên Cẩu Tử thối này mới bắt đầu đã trực tiếp thể hiện
lực eo của anh?
Đêm qua cô đang sống sờ sờ mà bị anh ăn hết vào bụng.
Tổng cộng bao nhiêu lần, một hai ba bốn năm… Không đếm được,
sau đó thì cô mơ mơ hồ hồ, chỉ còn lại sự vui sướng mà đối phương mang tới cho
cô mà thôi.
“Mạn Mạn…” Tạ Minh Đồ đang canh giữ ở mép giường nhìn cô,
trong không khí có mùi hương ngọt ngào không rõ.
Anh nấu cháo đậu đỏ.
Tạ Minh Đồ không có bản lĩnh gì khác, chỉ có món cháo và
nước cơm là ăn được, hiện giờ ở trước mặt Mạn Mạn, anh cũng không dám nấu nước
cơm nữa.
Vừa mới sáng sớm đã đi nấu chá ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.