Liễu Thục Phượng mang rổ chuẩn bị về nhà, đi được nửa đường
thì có người gọi bà lại, là mấy bà dì bà thím quen mặt trong thôn, vừa thấy là
bà thì rất nhiệt tình mà mở miệng: “Thục Phượng à, Hiểu Mạn nhà chị hiện tại
rất có tiền đồ đấy.”
“Cuộc sống hai vợ chồng chúng nó sống rất tốt nha, đứa con
rể kia của bà vừa cần mẫn lại có năng lực, đối xử với con gái bà lại tốt, mọi
chuyện đều nghe Hiểu Mạn nhà bà hết.”
Liễu Thục Phượng nghe thấy những lời này, trong lòng rất
thoải mái, con gái và con rể sống tốt, bà xem như cũng yên tâm được rồi.
“Lúc trước bà đúng là thật tinh mắt, để Hiểu Mạn gả cho
thằng năm nhà họ Tạ, không nghĩ tới thằng năm nhà họ Tạ này lại tuấn tú đẹp
trai như vậy.”
“Đương nhiên!” Liễu Thục Phượng hết sức đắc ý, cũng chẳng có
chuyện gì, đúng là ánh mắt bà rất tốt, có thể phát hiện ra viên ngọc thô này.
“Nhưng mà, sau khi Tạ lão ngũ kết hôn thì có thay đổi quá
lớn, trước đây còn mang dáng vẻ tồi tàn thế cơ mà.”
Trước đây dù thế nào thì Tạ Minh Đồ cũng không thể so sánh
được với người xinh đẹp như Tô Hiểu Mạn, không nghĩ tới sau khi kết hôn, thằng
nhóc này lập tức biến thành một thằng nhóc đẹp trai lại biết cố gắng.
“Bà Tô, hiện tại bọn họ đều nói Hiểu Mạn nhà bà có gương mặt
mang tướng vượng phu, có mệnh vượng phu đấy.”
“Chuyện này đúng rồi còn gì nữa, nhìn xem lúc trước thằng
năm nhà họ Tạ như thế nào còn hiện tại như thế nào, cô gái này đúng là vượng
phu đấy.”
“Tôi thấy cuộc sống của hai đứa nó về sau sẽ càng ngày càng
tốt, Thục Phượng, bà đó, cứ chờ mà hưởng phúc đi.”
Hiện tại nhờ phúc của hai vợ chồng Tô Hiểu Mạn, trong thôn
có thêm một phòng may, phụ nữ trong thôn kiếm thêm được ít tiền, những người
phụ nữ này coi như nhận ân tình nhà bọn họ, đương nhiên nguyện ý chạy đến trước
mặt Liễu Thục Phượng nói vài câu dễ nghe.
Liễu Thục Phượng nghe những lời này, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Về tới nhà, lúc mở cửa sân ra, ý cười bên miệng bà vẫn chưa
biến mất, bà thực sự rất đắc ý.
“Mẹ, mẹ về rồi ạ?” chị dâu Tô chào hỏi bà.
“Đã về rồi!”
“Mẹ, Hiểu Mạn nhà mình hiện tại có tiền đồ rồi.” Chị dâu Tô,
Dương Anh Tử cười không ngậm được miệng, hiện tại cô và cô em chồng có quan hệ
không tệ chút nào, vừa ra khỏi cửa là có thể nghe thấy vài câu khen ngợi, có
một người thân thích như vậy, trong lòng chị dâu Tô cũng cảm thấy vô cùng đắc
ý.
“Mấy ngày hôm trước chẳng phải Hiểu Mạn nó đem dây lưng nó
mua về cho anh hai nó hay sao?”
“Hôm nay chú hai cho người mang chút đồ trở về, trong đó có
một cái vỏ chăn hoa lan là do nhà máy của bọn họ phát cho, chú ấy nói là cho em
gái, đợi chút nữa con mang qua cho con bé.”
“Vậy hả, được, vất vả cho con rồi.” Liễu Thục Phượng vừa
nghe xong việc này, càng vui vẻ hơn, trước đây đối với mối hôn sự của Tô Hiểu
Mạn, anh hai con bé vẫn luôn không đồng ý, hiện tại còn cho người mang chăn đệm
về đây chắc chắn là đã thừa nhận người em rể này rồi.
Bà tự rót cho mình một chén nước, uống ừng ực hết chén, hiện
tại chỉ cần chờ con rể và con gái tách ra ở riêng, sau đó lại sinh cho bà mấy
đứa cháu ngoại trai và gái đáng yêu nữa thôi.
Chị dâu Tô cầm bộ chăn đệm hoa lan đi tới nhà họ Tạ, trước
đó chị có nghe chú ba nhà mình oán giận có nói qua, nói rằng phòng ở của Tô
Hiểu Mạn và chồng cô ở nhà họ Tạ rất kém, cửa sổ cũ nát, trong phòng lại càng
âm u ẩm mốc, cả nhà vừa cũ lại vừa rách nát.
Hôm nay chị tới đây đưa đồ, phát hiện căn nhà trệt nhỏ này
hình như đã được sửa qua rồi, mái ngói trên nóc nhà được xếp chỉnh tề, đã thay
một cánh cửa gỗ mới, treo ổ khoá sắt, trên bức tường đối diện làm một cái cửa
sổ mới, ánh mặt trời mùa thu chiếu được vào trong nhà.
Vừa khéo lúc này Tô Hiểu Mạn đang ở trong phòng, mời chị dâu
Tô đi vào. "Hiểu Mạn à, chị mang đến cho cô chút đồ, là anh hai em gửi về
đó, một bộ chăn đệm hoa lan, em nhìn xem, có đẹp không? Giặt sạch xong thì mau
lấy mà dùng, chị thấy ánh nắng mấy ngày nay rất được." Chị dâu Tô vừa tiến
vào trong phòng đã ngửi thấy được mùi hương hoa quế nhàn nhạt rất dễ ngửi.
Tô Hiểu Mạn nhận lấy đồ trên tay chị, mời chị ngồi xuống
ghế, còn rót cho chị một ly nước đường, trong nước có mấy bông hoa quế vàng
nhạt nhẹ trôi, trong hương hoa quế cho thêm chút vị ngọt.
Chị dâu Tô chú ý tới, cái ghế hiện tại mà chị ngồi là mới
làm ra, trên chiếc bàn vuông trước mặt còn trải một chiếc khăn trải bàn tươi
mát thanh nhã, ở giữa để một cái ống trúc, trong ống trúc chứa nước, bên trên
cắm mấy cành hoa quế mới bẻ.
Sau khi quyết định cùng Tạ Minh Đồ tiến tới mối quan hệ yêu
đương, nói không chừng sau này bọn họ sẽ là một cặp vợ chồng, bọn họ sẽ ở bên
nhau cả đời, Tô Hiểu Mạn không cho phép cuộc sống sinh hoạt còn tùy tiện chắp
vá như trước đây nữa.
Cô và Tạ Minh Đồ cùng nhau quét dọn phòng trong phòng ngoài
qua một lượt, cũng sửa lại mái ngói trên nóc nhà, Tạ Minh Đồ biết làm nghề mộc,
Tô Hiểu Mạn để cho anh sửa lại cửa sổ, những ngăn tủ và bàn ghế cũ nát hỏng hóc
trong nhà đều để Tạ Minh Đồ mang hết ra bên ngoài.
Lại dùng cây trúc và củi trên núi làm lại những đồ gia dụng
này, lúc này Tô Hiểu Mạn mới phát hiện Tạ Minh Đồ nhà cô như một người vạn năng, luôn có
thể làm cho cô kinh ngạc, Tạ Minh Đồ không chỉ biết làm nghề mộc, anh còn biết
đan tre trúc, đan cho cô những chiếc giỏ tre sọt tre, còn biết làm các loại đồ
dùng bằng tre trúc, điều đáng ngạc nhiên nhất là anh còn biết làm động vật nhỏ
bằng tre trúc, ngày hôm qua còn dùng cây trúc làm cho cô một con heo nhỏ để cất
tiền tiết kiệm, được cô đặt ở trong ngăn tủ.
Trừ những cái này ra, anh còn biết khắc gỗ, chuyện này thì
Tô Hiểu Mạn đã đoán ra được từ sớm rồi, dù sao thì trước đây anh cũng từng làm
cho cô mấy thứ đồ linh tinh lặt vặt, ngày nào cũng thấy anh cầm con dao nhỏ
khoa tay múa chân với mấy mảnh gỗ.
Tô Hiểu Mạn vẽ một con chó lớn bảo anh khắc nó ra, rất nhanh
sau đó anh đã điêu khắc cho cô một con chó gỗ sống động y như thật, lúc sau còn
tự ý điêu khắc ra một “Tô Hiểu Mạn” khác nữa.
Tô Hiểu Mạn mà anh điêu khắc ra cũng là một cô gái nhỏ vô
cùng xinh đẹp, biểu cảm và ngũ quan cực kỳ sinh động, đang nhìn về phía trước
ôn nhu cười, hai bím tóc dài xinh đẹp rũ ở trên vai, từ các chi tiết có thể
thấy được người điêu khắc này vô cùng dụng tâm, nhìn một “Tô Hiểu Mạn” mà anh
điêu khắc ra có thể thấy anh giành tình yêu cho cô nhiều tới nhường nào.
Tô Hiểu Mạn nhìn tượng gỗ giống bản thân mình, vô cùng vui
vẻ, lại cảm thấy rất thích, nếu như cho anh một cái sạp, nói không chừng anh sẽ
có năng lực đi bán đồ chơi làm bằng đường.
Tạ Minh Đồ vừa đa tài lại đa nghệ.
Cô ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.