“Bởi vì Mạn Mạn thích.”
Dây thần kinh trong đầu Tô Hiểu Mạn như bị đóng băng mất
rồi.
Đặc biệt là lúc Tạ Cẩu Tử nói ra những lời này, trong
giọng nói còn mang theo chút đắc ý và sung sướng khó có thể che giấu nổi.
Anh đang đắc ý cái gì vậy?
Tên này có phải đã hiểu lầm chỗ nào rồi hay không?
Dưới ánh mắt kinh ngạc không thể tin được của Dương
Trường Quế và Chu Hiểu Phượng, khóe miệng Tô Hiểu Mạn khẽ cười gượng, cô bám
vào vòng bảo hộ, vươn một cánh tay, kín đáo kéo áo ở chỗ bả vai Tạ Minh Đồ:
“Anh nói lại cẩn thận xem nào, ai thích chứ?”
Tạ Minh Đồ chỉ cảm thấy sau lưng bỗng dưng dâng lên một
luồng hơi lạnh, Tạ Cẩu Tử vốn luôn mẫn cảm với mọi sự vật xung quanh vô tình
kẹp chặt cái đuôi chó vốn không tồn tại của mình.
Như thể có một chuyện vô cùng nguy hiểm sắp xảy ra.
“Mạn Mạn, không thích sao?” Tạ Minh Đồ nghi hoặc, anh cảm
thấy mình nói không hề sai chỗ nào, rõ ràng là Mạn Mạn thích mà.
Trước kia lúc anh hỏi Mạn Mạn rằng có cạo râu hay không,
Mạn Mạn nói không cạo.
Tô Hiểu Mạn: “...”
“Mạn Mạn nói là không cạo râu.”
Tô Hiểu Mạn : “Nói không cạo thì có nghĩa là em thích ư?”
“Vậy Mạn Mạn không thích?”
“Đợi lát nữa xuống xe anh đi tìm cho em con dao.”
Sau khi vận chuyển hàng hóa xong xuôi, về tới nhà họ Chu,
vừa mới xuống xe, Tô Hiểu Mạn liền nhận con dao cạo râu mà Chu Hiểu Phượng chân
thành tặng cho cô, nghe nói là anh trai cô ấy đã dùng qua rồi, có hơi rỉ sét,
sau khi Tô Hiểu Mạn nấu qua nước sôi một lần, liền đè Tạ Cẩu Tử xuống bắt anh
ngoan ngoãn nằm im cho cô cạo hết râu trên mặt.
Râu liên tục rơi xuống, giống như một cái bảng đen bị học
sinh nghịch ngợm vẽ lung tung, sau khi dùng giẻ lau, lau sạch sẽ, lộ ra dáng vẻ
vốn có của nó.
So sánh với dáng vẻ lúc Tô Hiểu Mạn vừa mới xuyên qua, Tạ
Minh Đồ béo lên một chút, không còn bộ dạng như bộ xương di động nữa, sau khi
cạo sạch sẽ toàn bộ râu, Tô Hiểu Mạn phát hiện xương quai hàm của tên nhóc Cẩu
Tử này rất đẹp, đúng thật là “người đàn ông tuấn mỹ”.
Tô Hiểu Mạn vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi thấy
được diện mạo của Tạ Minh Đồ rất xuất sắc, cô thực sự không ngờ ngũ quan, khung
xương mặt của đối phương lại tuyệt vời tới như vậy.
Dáng vẻ trước kia của đối phương theo hơi hướng bình
thường không có nổi bật, hơn nữa thân hình lại quá mức gầy gò, tổng thể làm anh
có dáng vẻ tiều tụy lại trưởng thành.
Hiện tại trên cằm không còn râu nữa, trong nháy mắt trông
như trẻ lại mười tuổi.
Rốt cuộc cũng làm cho người khác thấy được tuổi tác thực
sự của anh.
Cùng lắm chỉ là thanh niên mới mười tám tuổi, gương mặt
còn mang theo sự non nớt, trong cái tuấn mỹ còn ngập tràn cảm giác thiếu niên.
Trong đầu Tô Hiểu Mạn không tự giác xuất hiện ra một câu
thơ: Kỵ mã ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tụ chi ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.