“Mẹ, ăn ngon lắm, cảm ơn thím nhỏ.”
“Thơm quá.”
Thấy bọn nhỏ ăn ngon miệng, chị dâu cả và chị dâu ba vô
cùng cao hứng, mấy đứa trẻ kia cũng rất lanh lợi, như thể sợ người khác cướp
mất vậy, cắn một miếng ăn ngấu ăn nghiến, bị bỏng rồi mà vẫn còn cười được,
khóe miệng bọn nhỏ bóng dầu mỡ nhưng lại vô cùng vui vẻ.
“Mẹ, có trứng này.” Trước kia mấy thứ này không đến lượt
mấy đứa nó được ăn.
Chị dâu cả cười một cái, giúp con trai của mình lau
miệng, miệng giật giật, đưa mắt nhìn Tô Hiểu Mạn ở bên kia.
Tạ Diệu Tổ là đứa con duy nhất của Tạ lão nhị, nhưng nó
cùng những đứa trẻ khác nhà anh cả, nhà anh ba đều là giống nhau, chỉ được một
cái bánh nhân hẹ, mà những cái bánh rán nhân hẹ của đám trẻ con chúng nó phải
to gấp đôi những cái của người lớn.
Nhưng mà Tạ Diệu Tổ cực kì không hài lòng, bởi vì trước
kia trong nhà chia đồ ăn, Tôn Mai đều ưu tiên chia cho nó nhiều hơn, một mình
nó ăn tới hai ba phần, còn những đứa trẻ khác có khả năng tới một phần cũng
không có.
Hiện tại để nó cùng những đứa trẻ khác giống nhau, Tạ
Diệu Tổ cảm thấy “không được công bằng”, nó cho rằng mình bị chia thiếu đồ ăn.
Vì thế nó náo loạn: “Bà nội, cháu còn muốn ăn nữa, cháu
muốn ăn nữa!!!”
Nó nhất định phải nhiều hơn so với mấy đứa trẻ khác nhà
họ Tạ.
Tôn Mai nhíu mày: “Đã hết rồi.”
Tôn Mai cảm thấy cách làm người của vợ tiểu ngũ không
được chút nào, mỗi người chỉ làm cho có một cái bánh, không dư ra một ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).