Ngay lập tức, Đường Phỉ gọi cho người chăn nuôi đang làm nhiệm vụ chăm sóc Vân Tử vào cuối tuần để hỏi thăm tình hình.
"Ồ, con voi đó sao? Nó ăn khá ít, nhưng không sao đâu. Đường Phỉ, cô đừng quá lo lắng. Bây giờ thời tiết đang nóng bức, động vật khắp nơi đều không thèm ăn, đợi bụng nó đói trở lại thì tự nhiên sẽ muốn ăn cái gì đó ngay thôi.”
Đường Phỉ vẫn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng đầu dây bên kia đã cúp điện thoại, thái độ qua loa thật sự không che giấu thêm nữa.
Đường Phỉ có hơi đau lòng khi nhìn Vân Tử. Ban đầu, cô đến vườn bách thú Hâm Hâm cũng chỉ vì nhận lời mời thử nghiệm trò chơi, nhưng ít nhất cô cũng đã ở bên cạnh Vân Tử được một tuần, nhìn thấy bộ dạng nó ốm yếu như vậy, Đường Phỉ thực sự cảm thấy có một chút lo lắng không chịu được.
Cô gọi cho Tô Châm, nhưng đầu dây bên kia tạm thời không có ai bắt máy nên Đường Phỉ đành phải tự mình tìm cách.
Cô mở bảng trạng thái của Vân Tử ra.
[Tên: Vân Tử
Tuổi: 5 tuổi (vị thành niên)
Chủng loại động vật: Voi châu Á
Sở thích: thích ăn táo
Thức ăn: 30 điểm (cảnh báo đỏ)
Nước uống: 80 điểm
Vệ sinh: 60 điểm
Không gian: 40 điểm (cảnh báo đỏ)
Giải trí: 30 điểm (cảnh báo đỏ)
Tâm lý: 60 điểm
Sức khỏe: 20 điểm (cảnh báo đỏ)
Tâm trạng: rất tệ
Nhắc nhở: Cảnh báo! Tình trạng khỏe của Vân Tử đang giảm sút, xin hãy chữa trị cho Vân Tử càng sớm càng tốt! Cảnh báo! Vân Tử đang đói, hãy cung cấp thức ăn cho nó càng sớm càng tốt! Ngoài ra, hãy chú ý chơi với Vân Tử và cung cấp cho nó một không gian rộng lớn hơn cho các hoạt động.]
Bây giờ, tạm thời Tô Châm không có thời gian để đến đây, còn tâm trạng của Vân Tử đang cực kỳ tồi tệ, cô phải tìm cách khiến Vân Tử vui vẻ trước đã.
Cô suy nghĩ hồi lâu.
Trước đây, Ngô Ngọc từng nói, bình thường những ngày trước đây, Vân Tử không có chuyện nằm xuống như thế, chẳng lẽ chân nó có vấn đề gì sao?
Người hiểu rõ tình hình của Vân Tử nhất chính là Lý Nghệ, nhân viên chăm sóc trước đây của nó, hơn nữa, cũng có thể Vân Tử buồn là vì Lôi Tử bị đưa đi.
Nếu có thể gọi Lý Nghệ đến để xem Vân Tử một chút, có lẽ điều đó cũng giúp ích một cách nhất định cho sức khỏe của Vân Tử.
Chỉ có điều, tính tình của Lý Nghệ...
Đường Phỉ có hơi đau đầu, nhưng cô vẫn đến vườn sư tử để tìm Lý Nghệ.
"À, là Đường Phỉ sao, tôi đang muốn đến tìm cô đây." Lý Nghệ nhìn thấy thái độ của Đường Phỉ hôm nay rất không bình thường, ngược lại cô ta lại có điệu bộ ân cần.
Đường Phỉ: "Chị Lý, hình như chân của Vân Tử có vấn đề gì đó, bác sĩ Tô tạm thời không trả lời điện thoại của em, em đến đây vì muốn nhờ chị qua đó giúp em xem thử xem sao."
Lý Nghệ cúi mặt xuống, lại bày ra dáng vẻ tươi cười: “Là vậy sao, cái này không thành vấn đề, sau khi cô về rồi thì cho nó uống chút thuốc tiêu viêm và thuốc giảm đau là được rồi."
"Trước đây cũng xử lý như vậy sao?"
Lý Nghệ gật đầu: "Động vật mà, ít nhiều cũng sẽ có một chút vấn đề, cũng không có gì nghiêm trọng lắm, tự mình xử lý là được rồi."
Đường
Phỉ cảm thấy nghi ngờ, cô nghĩ rằng tốt nhất là nên tìm Tô Châm đến xem thử vẫn
an toàn hơn.
Rõ
ràng, Lý Nghệ không có hứng thú trao đổi trong việc chăm sóc Vân Tử như thế
nào, vì vậy cô ta đã lập tức chuyển chủ đề: “Tiểu Đường, từ khi cô đến đây, lúc
nào tôi cũng rất bận, không có thời gian chú ý đến cô, cho nên tôi cũng cảm
thấy có lỗi. Như vậy đi, bắt đầu từ hôm nay, cô không cần phải đích thân đi lấy
thức ăn nữa, tôi bảo La Đại Cương tìm người nhận rồi gửi đến cho cô, cô xem có
được không?”
Đường
Phỉ thầm nghĩ, điều đó đương nhiên là được rồi, mặc dù như vậy sẽ giảm bớt đồng
vàng và điểm kinh nghiệm vận chuyển thức ăn, nhưng cô có thể có thời gian rảnh
rỗi để làm nhiều việc hơn, vả lại, điểm kinh nghiệm vận chuyển thức ăn cũng ít.
“Được
ạ, vậy thì cảm ơn chị rồi."
Lý
Nghệ ghé sát vào tai cô rồi nói nhỏ một cách thần bí: “Cô chỉ cần ký vào biên
nhận đơn là được rồi, chị Lý tôi đã sớm dặn dò với cô, có một số việc, cô không
cần quá lo lắng."
Đường
Phỉ cho rằng cô ta đang nói đến chuyện chất lượng thức ăn gia súc, chất lượng
thức ăn được giao đến vào tuần trước, cô cũng có tính trong lòng rồi, cô biết
mình tạm thời không thể thay đổi được gì, cùng lắm là sau này, cô chỉ cần cẩn
thận hơn một chút khi xử lý nguồn thức ăn được chuyển đến.
"Vâng.
Nhưng... bây giờ tình trạng của Vân Tử thật sự rất đáng thương, chị có thể qua
đó xem nó một chút được không?" Cô nghĩ rằng, dù thế nào đi chăng nữa,
nếu Vân Tử nhìn thấy dì Lý, người mà nó vô cùng nhớ nhung, có lẽ sẽ cảm thấy
tốt hơn một chút.
Lý
Nghệ vừa mới yêu cầu xong một chuyện, cũng không tiện từ chối ngay, chỉ có thể
gật đầu đồng ý, cô ta nói khi nào mình rảnh sẽ đi đến đó.
Trên
đường về, Tô Châm đã gọi lại, sau khi nghe về tình hình của Vân Tử, anh
nói rằng sẽ đến đó ngay lập tức.
Khi
Đường Phỉ về đến chuồng voi, Tô Châm đã
ngồi xổm ở đó để chẩn đoán cho Vân Tử.
"Tô
Châm, Vân Tử thế nào rồi?"
"Theo
chẩn đoán sơ bộ của tôi là ngón chân của Vân Tử đã bị viêm. Tình trạng
viêm đã gây ra các triệu chứng như chán ăn và phát sốt khắp người. Cần phải
dùng thuốc chống viêm. Nhưng cách này chỉ có thể điều trị phần ngọn chứ không
thể điều trị tận gốc được. Nếu cô muốn chữa khỏi, chỉ có thể chờ sau khi nó
tiêu viêm, rồi cẩn thận xử lý sạch sẽ ngón chân và bàn chân của nó một lần.”
“Hả?"
Đường
Phỉ hơi hoang mang, xử lý ngón chân và bàn chân?
Tô
Châm cười rồi nói: "Voi trong tự nhiên do phải đi bộ hàng chục km mỗi ngày
để tìm thức ăn, phạm vi hoạt động của chúng rất rộng nên ngón chân của chúng bị
hao mòn một cách tự nhiên. Ngón chân của voi trong trạng thái tự nhiên không
dài như vậy. Miếng thịt trong lòng bàn tay nó hoàn toàn có thể chạm đất. Nhưng
cô nhìn ngón chân của Vân Tử xem, nó đã quá dài và đâm đến thịt rồi, vì
vậy trong thời gian bị bệnh, nó cảm thấy đau và không muốn đứng lên trong một
thời gian dài."
Vì
vậy... cần phải thay chân cho Vân Tử?
“Vậy
trước đây đã xử lý như thế nào?"
Tô
Châm thở dài: “Trước đây là chị Lý chăm sóc cho Vân Tử. Chị
ấy thường không đủ kiên nhẫn với Vân Tử. Mỗi khi Vân Tử bị ốm, chị ấy
sẽ cho nó uống rất nhiều thuốc giảm đau. Mặc dù một hai lần cũng không sao,
nhưng về lâu dài, tình hình sức khỏe của
Vân Tử sẽ rất đáng lo.”
“Nếu
móng chân là nguồn gốc để giải quyết vấn đề, tại sao chị ấy không làm chứ?”
Đường Phỉ buột miệng hỏi.
Tô
Châm nhìn cô gái trước mặt và thầm nghĩ, chỉ có những nhân viên chăm sóc mới ở
vườn bách thú Hâm Hâm mới kiên nhẫn với động vật như vậy.
“Thay chân cho voi cũng không dễ dàng gì. Nó đòi hỏi voi phải
tuyệt đối nghe lời và tin tưởng vào nhân viên chăm sóc thì mới được. Nếu không,
nếu nhân viên chăm sóc thay chân cho voi trong chuồng voi thì nhất định phải
tiêm thuốc mê cho voi, như vậy sẽ ảnh hưởng đến cơ thể của voi. Bản thân việc
gây mê đã nguy hiểm và nhiều con vật không thể tỉnh lại sau khi gây mê. Còn nếu
nhân viên chăm sóc đứng bên ngoài chuồng voi để thay chân, vậy thì trước tiên,
chuồng voi cần phải được sửa sang lại để có chỗ thay chân cho voi. Thứ hai...
thay chân trước vẫn không sao, nhưng khi thay chân sau, voi nhất định phải xoay
lưng lại với nhân viên chăm sóc và phải giữ thăng bằng thành thạo. Điều này cực
kỳ khó đối với động vật..."
Đường
Phỉ gật đầu như giã tỏi: “Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, theo bản năng, động vật
sẽ cảm thấy nguy hiểm. Nhưng dưới tình huống này, chúng ta nên làm như thế nào?
Tô
Châm: "Tôi sẽ cho nó uống thuốc trước, ngày mai tôi sẽ mượn thiết bị kiểm
tra chụp ảnh nhiệt để chẩn đoán cho Vân Tử một chút, xem xem tình hình có cải
thiện hay không."
"Trạm
thú y ở vườn bách thú của chúng ta không có cái này sao?"
Tô
Châm đành chịu: "Đúng vậy, một máy chụp ảnh nhiệt có giá mấy chục nghìn,
và một thiết bị chẩn đoán tốt hơn có giá mấy trăm nghìn, thậm chí lên đến hàng
trăm nghìn. Vườn bách thú của chúng ta làm sao có thể tự mua một cái được chứ.
Chỉ là voi có da thô ráp và thịt dày, thiết bị thông thường không có hiệu quả
đối với nó, vì vậy nhất định phải sử dụng máy chụp ảnh nhiệt, không sao, tôi sẽ
mượn một cái của bạn vào ngày mai ”.
Đường
Phỉ giương mắt đờ đẫn, vườn bách thú này thực sự rất nghèo...
Các
thiết bị chẩn đoán bệnh cho động vật cũng phải mượn của bác sĩ thú y ở bên
ngoài.
Sau
khi Tô Châm rời đi, Lý Nghệ đã đến một chuyến, cô ta cũng rất giữ lời hứa.
Khi Vân
Tử nhìn thấy cô ta, vốn dĩ nó đang nằm thoi thóp trên mặt đất mà vẫn cố gắng
gượng dậy.
Chỉ
là chân vừa chạm đất thì rất đau, run rẩy đứng dậy và kêu thảm thiết, nước mắt
lưng tròng trong đôi mắt, nhìn chằm chằm dì Lý yêu dấu của nó.
Lý
Nghệ lại nhìn nó một cách ghét bỏ: "Sao chân lại có vấn đề rồi. Đường Phỉ,
cô nhìn xem, chính là như vậy, chỉ cần bỏ thuốc giảm đau vào trong chuối tiêu
đưa cho nó là được rồi."
Nói
xong, cô ta nhét những viên thuốc vào và đưa cho Đường Phỉ.
Đường
Phỉ âm thầm đếm số viên thuốc, may mắn thay, số lượng không vượt quá nên cô đã
đưa nó cho Vân Tử.
Vân
Tử hất mũi rồi ném nó sang một bên, vẫn nhìn dì Lý trước mặt, muốn tìm cơ hội
đi lên phía trước để xoa xoa vào người cô ta.
Lý
Nghệ vốn muốn dạy cho Đường Phỉ xong rồi rời đi, nhưng không ngờ Vân Tử
lại không nghe lời như vậy, cô ta lớn tiếng khiển trách: " Vân Tử! Đi nhặt
về uống đi!"
Vân
Tử rơm rớm nước mắt nhìn cô ta nhưng cũng ngoan ngoãn đi tới nhặt lên.
"Cô
nhìn đi, đừng quá khiêm nhường với những con vật này, không làm được thì đánh
chúng, vậy thì nó sẽ luôn nghe lời thôi. Được rồi, tôi còn có việc phải làm nên
phải đi trước. Chuyện vừa rồi tôi dặn cô đừng quên đấy, nhớ ký biên nhận đơn
nhé.”
Ngay
khi Lý Nghệ rời đi, Vân Tử đã khụy xuống ngay lập tức, thậm chí lần này
còn chán nản hơn.
Vừa
rồi chỉ uống thuốc giảm đau chứ không uống thuốc chống viêm.
Đường
Phỉ thử làm theo cách của Lý Nghệ, nhét viên thuốc vào chuối tiêu và đút
cho Vân Tử, nhưng Vân Tử không chịu ăn chuối tiêu, hơn nữa còn nhắm
mắt lại, hoàn toàn không muốn phản ứng với người trước mặt.
[Thằng
nhóc xinh nhất thôn]: Khó chịu quá, muốn khóc quá*…
(*Nguyên
văn là lam sấu hương cô (蓝瘦香菇):
khó chịu muốn khóc. Sở dĩ có cách gọi này là vì ở Trung Quốc, có một tiểu ca
tên Vi Dũng, sau khi thất tình có ghi lại video (tên là Lam Sấu Hương Cô), đại
khái là chỉ nỗi buồn khi thất tình, kiểu như "Sao em lại nỡ bỏ lại anh nơi
này, anh khó chịu, rất muốn khóc!" Hay đại loại thế, còn hiểu đơn giản hơn
nữa thì là bởi hai từ gần âm.) [Tiểu
Phì Thu]: Ôi chao, xảy ra chuyện gì vậy?
[Cá
koi béo phì]: Nhóc à, cậu sao vậy?
[Thằng
nhóc xinh nhất thôn]: Tôi nhớ Cúc cu cúc cu quá, không biết bao giờ nó mới có
thể đến đây thăm tôi...
[Công
Thành Sư]: Không phải vừa rồi nhân viên chăm sóc của tôi đã qua thăm cậu sao?
Tôi nghe cô ấy nói với mọi người rằng cậu bị bệnh rồi?
[Thằng
nhóc xinh nhất thôn]: Chân tôi bị đau... Không đứng nổi... Muốn khóc quá đi,
rất muốn Cúc cu cúc cu và dì Lý luôn ở bên cạnh tôi!
[Công
Thành Sư]: Này, cậu bằng lòng đi, chẳng phải nhân viên chăm sóc của cậu rất tốt
sao?
[Thằng
nhóc xinh nhất thôn]: Chị ấy đã đưa Cúc cu cúc cu đi! Chị ấy không tốt! Oa oa
oa oa!
[Giúp
tôi lên ngôi vua]: ...Nhóc à, Cúc cu cúc cu về nhà rồi, mọi người cũng xem như
đó là một việc tốt phải không? Ngoài ra, Cúc cu cúc cu cũng đã nói sau này sẽ
đến thăm chúng ta mà.
[Thằng
nhóc xinh nhất thôn]: Tôi không quan tâm...Tôi đã là một con voi tàn phế rồi...
Đường
Phỉ dở khóc dở cười khi nhìn thấy cuộc trò chuyện trong nhóm. Hóa ra, Vân Tử đã
tức giận với cô vì cô đã đưa Lôi Tử đi.
Cô
cũng thực sự xui xẻo, khi vừa mới đến vườn bách thú để chăm sóc Vân Tử,
nhân viên chăm sóc của nó đã chuyển đi. Sau đó, không dễ dàng gì mới làm dịu
được mối quan hệ với Vân Tử, thì lại đưa người bạn nhỏ yêu quý của nó
đi...
Nhưng
những con vật trong nhóm chat đều nói giúp cô.
[Trình
tự viên]: Tỉnh lại đi nhóc à, ban đầu, Cúc cu cúc cu bị thương, nguy hiểm biết
bao nhiêu, cũng là chị gái nhân viên chăm sóc cậu đã cứu nó, bây giờ giúp nó
trở về nhà, cậu nghĩ thoáng xíu đi.
[Thằng
nhóc xinh nhất thôn]: ...Tôi cũng biết mà… Nhưng sao tôi vẫn rất muốn khóc...
[Ông
lớn]: Nhóc à, cậu đã lớn rồi, mà vẫn giống như một cậu bé vậy, cần phải học
cách tự lập.
[Thằng
nhóc xinh nhất thôn]: Người ta vẫn còn là một em bé mà…
Đường
Phỉ cầm điện thoại bên cạnh và nhịn cười, được thôi, vẫn còn là một em bé.
Cô
cũng không tức giận với một chú voi con, ít nhiều gì thì bây giờ cơ thể của chú
voi con thực sự không được khỏe.
Chỉ
là, rốt cuộc cô phải làm thế nào mới đút cho Vân Tử ăn chuối có chứa thuốc được
đây?