Không có ai giúp đỡ nên cô đã lên mạng tìm kiếm một số mẹo cho voi ăn.

Vấn đề bây giờ là do Vân Tử đã cách xa người bạn nhỏ của mình và vì đau chân, dẫn đến việc nó không chịu ăn cũng không thể uống thuốc. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cơn đau sẽ không thể kiểm soát hiệu quả và tất nhiên là không thể giải quyết được vấn đề. Việc huấn luyện tiếp sau đó cũng không thể triển khai được.

Như vậy, việc khẩn cấp trước mắt chính là làm thế nào để cho Vân Tử ăn.

Với thông tin hạn chế trên mạng, cô mở bảng điều khiển trò chơi, cố gắng tìm cách giải quyết từ trò chơi.

Ơ, thức ăn công thức bí mật không thể đặt hàng ở trung tâm mua sắm giờ đã chuyển sang màu đen rồi.

Sau khi cô nhấp vào, hệ thống hiện ra lời nhắc:

[Thức ăn công thức bí mật là một loại hàng hóa đặc biệt. Ngoài việc tiêu đồng vàng, cần phải dùng đến độ hảo cảm của động vật để trao đổi. Trước mắt, bạn có thể mua một loại thức ăn công thức bí mật. Cho hỏi, bạn có muốn đặt hàng không?]

Đường Phỉ: !!!

Oa, hóa ra thứ này lại khó mua như vậy sao, ngoài đồng vàng ra còn cần độ hảo cảm nữa.

Nhưng bây giờ, độ hảo cảm của Vân Tử đối với cô đang ở mức âm, vậy mà cũng có thể mua được!

Cô nghiên cứu một lát, hóa ra độ hảo cảm đã tích lũy mà Lôi Tử dành cho cô trước đây đã cho phép cô đặt hàng cho Vân Tử.

Cô nhấn xác nhận và chọn loại bột kiều mạch bí mật phù hợp với Vân Tử từ bảng trò chơi tiếp theo.

[Chúc mừng bạn đã đặt hàng thành công! Cảm ơn sự quan tâm của bạn!]

Đặt hàng thành công rồi, chỉ cần chờ chuyển phát nhanh giao hàng đến.

“Chị Đường!” Có người gọi cô.

Khi Đường Phỉ bước ra khỏi phòng làm việc, cô nhìn thấy cặp con ngươi đen láy thông minh đang mỉm cười nhìn cô, đó là Ngô Ngọc.

Cô luôn cảm thấy, bạn nhỏ vẫn đang học mẫu giáo này xem ra còn lanh lợi vượt xa độ tuổi của cậu, nhưng cô lại rất thích cậu vì cậu thật lòng yêu quý Vân Tử.

"Chị Đường, sao hôm nay lại muộn như vậy, Vân Tử còn chưa tới phòng triển lãm sao? Nó vẫn đang ngủ sao?" Ngô Ngọc mỉm cười, trong lòng tưởng tượng ra cảnh Vân Tử ngủ muộn.

Đường Phỉ sửng sốt một chút, vẫn quyết định nói sự thật cho cậu biết: "Không phải, sự quan sát trước đây của em vô cùng tỉ mỉ, Vân Tử thật sự có bệnh, hôm nay không dậy được rồi."

Ngô Ngọc hoảng sợ, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết hoa chữ hoang mang: "Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Bác sĩ khám bệnh cho nó chưa?"

Đường Phỉ gật đầu: "Đã xem qua rồi, cho nó uống thuốc trước, nhưng phải cần một khoảng thời gian mới có thể hồi phục được."

"À..." Khuôn mặt nhỏ bé của cậu bé đột nhiên nhăn lại: "Có thể cho em xem nó một chút không?"

Nói xong lại cảm thấy yêu cầu của mình quá đáng, vội vàng nói thêm: "Em biết em không vào được, nhưng em chỉ nhìn nó một chút thôi, chị yên tâm, em không vào trong đâu!"

Đường Phỉ gật đầu: "Được thôi."

Nói xong, cô dẫn Ngô Ngọc vào trong chuồng voi.

Nhìn thấy bộ dạng của Vân Tử không có chút hơi sức, nằm thoi thóp ở đó, trong lòng Ngô Ngọc cảm thấy vô cùng khó chịu, quầng mắt hơi đỏ lên, giống như đang cố kìm nước mắt: “Nó bệnh nặng lắm sao?” Giọng mũi của cậu rất nặng nề.

Đường Phỉ: "Cũng không nặng lắm, nhưng bây giờ nó không thèm ăn gì cả. Phải cho nó uống thuốc tiêu viêm trước, sau đó từ từ huấn luyện nó, để nó tin tưởng chị, chỉ có như vậy mới có thể thay chân cho nó và có thể giải quyết vấn đề của nó một cách triệt để.”

Đối với Ngô Ngọc, cô thể hiện rất khác và giải thích cũng rất tỉ mỉ, vì đứa trẻ này rất am hiểu về loài voi.

Ngô Ngọc dụi mắt, ngoan ngoãn rời khỏi chuồng voi.

Dường như, cậu rất cảm kích Đường Phỉ vì cô đã kiên nhẫn nói cho cậu nhiều như vậy, sau khi đi ra ngoài mới nói: "Em cảm ơn."

Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em đã xem rất nhiều phim tài liệu về loài voi. Có một số loài voi thích ăn dưa hấu ướp đá vào mùa hè. Chị có thể thử. Có lẽ thời tiết quá nóng, nên nó cần phải hạ nhiệt, sau có mới thèm ăn."

Đường Phỉ kinh ngạc nói cảm ơn: "Cám ơn em nhé, Ngô Ngọc, thật sự là em rất hiểu về nó."

Ngô Ngọc tạm biệt cô: "Em đã hứa với bảo mẫu chỉ vào nửa tiếng thôi, sắp hết giờ rồi, lần sau em lại tới thăm Vân Tử."

Đường Phỉ tò mò hỏi: "Sao ba mẹ không đến cùng em?"

Ngô Ngọc: “Lần sau mẹ em sẽ đến với em, đến lúc đó, em sẽ giới thiệu mọi người làm quen!” Nói xong, cậu lập tức chạy đi.

Cậu chạy lon ton đến cổng vườn bách thú.

Thấy cậu từ xa chạy đến, cô bảo mẫu than thở vài câu: “Hứa nửa tiếng mà giờ đã 35 phút rồi!”.

Khuôn mặt nhỏ bé của Ngô Ngọc đỏ bừng lên, thở hổn hển, trả lời một cách ngoan ngoãn và hiểu chuyện: "Lần sau cháu sẽ cố gắng ra sớm một chút."

"Còn có lần sau sao! Lần sau dì sẽ không đưa cháu đến đây nữa!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngô Ngọc lập tức căng lên, vẻ mặt không vui: “Dì Lưu, dì đã hứa với mẹ cháu rồi mà!”

Lưu Phương sửng sốt, khẽ cau mày: “Ngô Ngọc, đừng nhắc đến mẹ cháu nữa, bà ấy một tháng cũng không đến gặp cháu một lần, bây giờ người trong nhà mới là mẹ của cháu, đừng nói nữa. Về thôi, cháu đừng nói lung tung nữa."

Khi nghe những lời này, Ngô Ngọc rũ mặt xuống và theo bà ta về nhà.

Sau khi nghe những gì Ngô Ngọc nói, Đường Phỉ lập tức gọi cho Tô Châm và hỏi liệu có thể cho Vân Tử ăn dưa hấu đông lạnh không, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Đường Phỉ lập tức đặt mua một quả dưa hấu đông lạnh chất lượng cao trong trung tâm mua sắm.

Sau đó mới tiến hành công việc vệ sinh, khử trùng hàng ngày, những công việc hàng ngày này phải tiến hành từng bước một.

Chẳng mấy chốc, nhân viên chuyển phát nhanh đã chuyển gói hàng theo đơn đặt hàng của cô đến.

Đường Phỉ mở gói hàng và lấy các nguyên liệu ra, một mùi thơm của các nguyên liệu chất lượng cao tỏa ra.

Cô không nhìn thấy bên trong chuồng voi, Vân Tử luôn nằm ​​như xác chết giờ đây cũng không chịu được mà ngẩng đầu lên, tò mò nhìn ra ngoài cửa.

Chị gái đang làm gì thế? Cái gì mà thơm thế?

Nó bò dậy, đi hai bước đến kế bên lồng, rồi lại nằm xuống, nhưng lần này đầu nó lại hướng về phía cửa, đôi mắt của nó cũng đang nhìn chằm chằm vào cửa.

Ngược lại, Đường Phỉ không cảm thấy có gì khác thường, thức ăn bí mật này là hàng hóa rời, bên trong còn có hướng dẫn sử dụng.

Ngoài kiều mạch, bên trong còn có táo chua, chuối, bột cám và các nguyên liệu khác.

Cô cắt táo chua thành từng miếng nhỏ, cho bột cám, kiều mạch với một ít nước rồi nhào thành bột, sau đó thêm các viên thuốc đã nghiền nát rồi lần lượt nhào thành những viên tròn.

Trông thì ngon, nhưng không biết, rốt cuộc Vân Tử có ăn bột với thuốc được không.

Khi cô bước vào chuồng voi với bột kiều mạch, cô bất ngờ khi nhìn thấy Vân Tử luôn nằm xuống mọi lúc giờ đang đang ngọ nguậy đứng dậy, cái đầu lắc lư, dựa vào lồng, nhìn chằm chằm vào chậu thức ăn của cô.

Ồ ha, điều này nghĩa là thèm ăn sao?

Đường Phỉ hiếm khi nhìn thấy bộ dạng của Vân Tử như vậy, vì vậy cô cố nén cười và đưa một viên cho Vân Tử, Vân Tử dùng mũi nhận lấy và cho thẳng vào miệng.

Tốc độ đó... quả thật là tốc độ ánh sáng, trong nháy mắt đã biến mất ngay lập tức, chẹp chẹp chẹp, đồ ăn siêu ngon.

Đường Phỉ: Trời ơi... không dễ dàng gì!

Kể từ khi nhận chăm sóc Vân Tử, cô chưa bao giờ thấy nó ăn thứ gì ngon như vậy!

Sau khi ăn xong một viên, Đường Phỉ lại đưa từng cái một cho nó, Vân Tử tiếp tục nhai chẹp chẹp chẹp, biểu cảm trên khuôn mặt vẫn còn một chút tiều tụy vì bệnh.

Ăn xong thì thò mũi ra, vung vẩy trong chậu, bất mãn kêu lên một tiếng "oang", ý tứ rất rõ ràng: ít vậy sao?

Đường Phỉ nhanh chóng đưa những quả táo chất lượng cao mà cô đã đặt cùng lúc, những quả táo lớn mọng nước và ngon, vừa giòn lại vừa ngọt!

Vân Tử nhai một cách hưởng thụ, đến mức kêu lên tiếng rột roạt.

Sau khi ăn những thứ này xong, trên đầu nó lặng lẽ nổi lên một bong bóng màu xanh lam: +20!

Đường Phỉ vui đến muốn khóc, oa ha ha ha ha, +20!

Thật không dễ dàng gì!

Sau khi ăn những thứ này xong, Vân Tử chợt nhận ra, hình như hôm nay mình chưa ăn gì nên khập khiễng đi đến khu vực thức ăn gia súc và bắt đầu ăn thức ăn của ngày hôm nay.

[Xin chúc mừng, bạn đã hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày cho Vân Tử ăn, thu được 20 điểm kinh nghiệm, 10 đồng vàng.]

Điểm kinh nghiệm và tiền vàng của nhiệm vụ hàng ngày hôm nay đã thay đổi nhiều, có lẽ nguyên nhân là vì cô đã đặc biệt chăm chỉ làm ra thức ăn đó.

[Tiểu Phì Thu]: Nhóc à, cậu khá hơn chưa?

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Oàng! Tôi đã ăn sáng rồi, bây giờ cảm thấy chân không còn đau như thế nữa, nhưng... đầu vẫn còn hơi choáng váng.

[Trình tự viên]: Không phải cậu bị đau chân sao? Sao lại cảm thấy chóng mặt?

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Bữa sáng ngon quá, ợ~

[Trình tự viên]: !!! Cái gì! Cậu đã ăn gì vậy?

[Công Thành Sư]: Chết tiệt, chết tiệt! Thật là chết tiệt mà! Cậu đã ăn cái quái gì vậy!

[Thông báo: Công Thành Sư bị cấm nói 5 phút vì vi phạm quy tắc nhóm.]

[Trình tự viên]: Phù!

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Ha ha ha ha ha ha! Anh sư tử lại bị cấm nói rồi!

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Bột mà chị gái nhân viên chăm sóc tôi đã chuẩn bị thơm lắm! Ngon lắm luôn!

[Tiểu Phì Thu]: ...Cho một biểu cảm.

[Cá koi béo phì]: Nhóc à, sau này cậu đừng có ngày nào cũng nói nhân viên chăm sóc cậu không tốt nữa, người ta còn làm bột cho cậu, ăn ngon là trên hết... Nhìn bầu trời ở góc 45 độ, kiềm nước mắt và không muốn rơi xuống.

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Đau lòng quá, muốn khóc mà khóc không được!

[Trình tự viên]: Đột nhiên tôi cũng muốn ăn bột...

[Ông lớn]: Chỉ có vậy thôi sao, không phải chỉ có bột, lại không có thịt sao!

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Còn có cả táo ngon nữa!

[Cá koi béo phì]: ...Bỗng rơi nước mắt vì nghèo.

[Trình tự viên]: Rốt cuộc tôi đã ăn sáng chưa...

[Tiểu Phì Thu]: Tự nhiên thấy đói rồi...

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Này... Nhân viên chăm sóc cho tôi một quả gì đó tròn tròn, tôi ăn được không? Rất lo lắng, chờ đợi trực tuyến.

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Cậu nói rõ ràng một chút, là cái gì.

[Tiểu Phì Thu]: Ôi chao, tốc độ vây quanh.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Là một thứ gì đó tròn tròn và lành lạnh.

[Cá koi béo phì]: Tôi cũng không hiểu, có đặc điểm gì, chẳng hạn như màu sắc?

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Màu xanh, phía trên có hoa văn sọc.

[Ông lớn]: Đó là dưa hấu đó, thằng nhóc ngu ngốc, chưa thấy dưa hấu bao giờ sao.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Ríu rít, tôi chưa ăn bao giờ... mở ra như thế nào vậy?

[Ông lớn]: Thằng nhóc ngu ngốc, một chân của cậu là mở ra ngay.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Hả, một chân. Ây dà, nát hết rồi!

[Ông lớn]:...

[Cá koi béo phì]: ...Tôi vẫn chưa ăn dưa hấu...

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Hì hì, vẫn chưa nát hết, ăn được, tôi mở ra rồi!

Thật ra lúc đầu Đường Phỉ cũng nghĩ đến việc cắt quả dưa hấu đưa cho nó, nhưng gần đây tâm trạng của Vân Tử rất suy giảm, mất đi bạn chơi cùng nên nó cũng không có gì để chơi, thế là cô cứ cho nó nguyên một quả.

Lúc này, Đường Phỉ trốn trong khu vực triển lãm và âm thầm quan sát hành động của Vân Tử từ đằng xa.

Vân Tử dùng một chân giẫm lên quả dưa hấu, dùng mũi nhặt ruột dưa cho vào miệng, nhìn vẻ mặt của nó hẳn là rất thích.

Vừa ăn, trên đầu vừa hiện lên một con số: +30!

Trời ơi... Trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà  độ hảo cảm của Vân Tử đã tăng lên 50! Bây giờ, độ hảo cảm của Vân Tử đã tăng lên đến -10 rồi! Đường Phỉ cảm thấy cô có thể đi mua một vé số ngày hôm nay.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: A a a a! Tôi đã làm thành công rồi!

[Cá koi béo phì]: Ghen tị quá...

[Công Thành Sư]: Chao ôi, nhóc à, không tệ nha!

[Tiểu Phì Thu]: Thả tôi ra, tôi cũng muốn ăn dưa hấu!

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Hì hì, ngon quá! Lành lạnh, rất ngon, rất mọng nước! Ăn xong cũng không còn chóng mặt nữa!

[Tiểu Phì Thu]: Gây khó chịu, chặn đi.

[Ông lớn]: Gây khó chịu, chặn đi.

[Cá koi béo phì]: Gây khó chịu, chặn đi.

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Gây khó chịu, chặn đi.

[Chúc mừng bạn, bởi vì Vân Tử đã tăng độ hảo cảm khá nhiều trong một khoảng thời gian ngắn, thu được thêm 100 điểm kinh nghiệm, 200 đồng vàng.]

Tác giả: Về Vân Tử, mọi người đều nói rằng cốt truyện trước đó không đáng yêu, chỉ là một đứa trẻ, không nghe lời và bị đánh... Ha ha ha ha ha, không sai, nó được thiết lập như vậy, nhưng Vân Tử cũng có lý do. Sau khi đột nhiên rời khỏi mẹ của mình, nó luôn mắc chứng lo âu chia ly, nên sau khi rời khỏi nhân viên chăm sóc trước đó, nó đã rơi vào trạng thái lo lắng, sự xuất hiện của Lôi Tử đã an ủi nó nên khi nữ chính đưa Lôi Tử đi, nó đã không chống đỡ nổi.

Khi cốt truyện tiến triển, Vân Tử cũng sẽ lớn lên. Tuy nhiên, tôi rất coi trọng ý kiến ​​​​của tất cả các nhà tài trợ dễ thương và tôi sẽ cố gắng hết sức để làm hài lòng các bạn!

Tái bút: Tại sao voi con lại lo lắng khi rời mẹ. Voi là loài động vật có tính xã hội, voi con thường sống cùng với mẹ và bầy đàn. Những chú voi con bị buộc phải sống một mình trong vườn bách thú thật đáng thương ~ Nhưng loài voi rất giàu tình cảm, ai đối xử tốt với chúng nhất định sẽ rất biết ơn, trong mạch văn chính không thể giải thích nên chỉ nêu ra một chút...

Những chương tiếp theo, tôi hứa sẽ rất ngầu và ngầu, tôi đảm bảo điều đó bằng lương tâm của mình!

Tất cả những điều trên là mong muốn tồn tại của tác giả ngu ngốc.jpg

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play