Rút máu xong, Đường Phỉ cũng chú ý đến lịch sử trò chuyện
trong nhóm.
Cô nhìn thoáng qua một ống máu nhỏ trong tay Tô Châm, lại
nhìn vào lịch sử trò chuyện.
[Túng Bảo]: Tôi mất máu nhiều quá...
[Túng Bảo]: A a a a cánh tay của tôi còn đang chảy máu, a a
a a lỗ kim rõ quá! A a a a tim tôi đau quá...... Máu của tôi...
Đường Phỉ:...
Cô cũng rất muốn đem trả Túng Bảo này về nơi mà nó được mang
đi.
Sau khi rút máu xong, Tô Châm bắt đầu kiểm tra vết thương
bên ngoài của con hổ nhỏ.
"Con hổ này đã trải qua quãng thời gian dài bị ngược
đãi, xác định sơ qua thì bên ngoài có khá nhiều vết thương, tuy rằng không phải
quá nghiêm trọng, nhưng đối với trạng thái tâm lý hiện tại của nó mà nói thì
những tổn thương này vẫn tương đối lớn. Trước mắt tôi chỉ có thể xử lý vết
thương cho nó, kiểm tra một chút xem có mắc bệnh gì khác hay không, chờ đến khi
có kết quả chính xác, tôi sẽ nói cho mọi người biết."
Đường Phỉ gật đầu: "OK!"
Tô Châm: "Con hổ con kia vừa mới được đưa tới đây, mấy
ngày nay vẫn phải quan sát nhiều một chút, có chuyện gì nhất định phải nhanh
chóng thông báo với tôi, bất cứ khi nào tôi cũng sẽ có mặt!"
Từ Dương: "Được, cảm ơn bác sĩ Tô."
Sau đó, Tô Châm lại dặn dò Từ Dương và Đường Phỉ một số việc
cần chú ý khi chăm sóc con hổ nhỏ rồi cầm mẫu máu rời đi.
Có lời dặn dò của Tô Châm, Đường Phỉ bắt đầu chú ý đến trạng
thái của Túng Bảo.
Lúc này, nó đang quỳ rạp trên mặt đất khóc thút thít, vẫn là
bộ dạng đáng thương đó. Nhớ đến tình cảnh lúc trước của nó trong rạp xiếc,
Đường Phỉ có chút không đành lòng.
Làm thế nào mới có thể ổn định lại trạng thái tâm lý của
Túng Bảo đây...
Có lẽ cũng chỉ có thể nhờ đến bạn bè của Túng Bảo ở đoàn
xiếc thú là Cầu Cầu thôi.
[Thỏ Thỏ]: @Cầu Cầu, sau khi đến vườn bách thú, trạng thái
của Túng Bảo không được tốt lắm, cậu có thể đến vườn bách thú thăm cậu ấy
không?
[Túng Bảo]: Đúng vậy! Tôi cũng muốn gặp Cầu Cầu!
[Cầu Cầu]: Túng Bảo đột nhiên rời khỏi rạp xiếc, bây giờ tôi
không có cách nào rời khỏi chỗ này cả, chờ đến khi tôi hoàn thành công việc ở
rạp xiếc, tôi sẽ đến vườn bách thú thăm cậu.
[Thỏ thỏ]: Oa, Cầu Cầu bận rộn thật.
[Cầu Cầu]: Ừ, tôi cũng là con mèo lớn lên ở rạp xiếc Hoàng
Gia, tôi không thể nói đi là đi được. Ở đây còn có rất nhiều bạn bè của tôi.
[Tiểu Phì Thu]: Oa... Thật hâm mộ!
[Cầu Cầu]: Không có gì đáng hâm mộ cả, được rồi, tôi phải
tranh thủ thời gian đi làm việc của mình đây!
Đường Phỉ: Haiz, Cầu Cầu bận thật đấy, còn có nhiều việc
phải làm nhỉ...
Đúng là một con mèo nhỏ bận rộn.
Vậy bây giờ phải làm sao đây....
Từ Dương cũng có chút lo lắng, hỏi cô: "Chị, hình như
chú hổ con đã phải chịu nỗi sợ hãi rất lớn, bây giờ phải xử lý thế nào?"
Đường Phỉ: "Thịt chất lượng cao chuẩn bị cho Kara còn
dư không?”
Từ Dương: "Vẫn còn, ý của chị là muốn cho hổ con ăn
sao? A. . . Sư phụ Đường, chị thông minh thật đấy! Đồ ăn có tác dụng xoa dịu,
có thể làm cho Túng Bảo bớt sợ hãi lại đúng không?"
Đường Phỉ: "Trong tình huống bình thường, động vật mới
được vận chuyển đến không thể ăn ngay được, nhưng từ rạp xiếc Hoàng Gia đến đây
không xa, cũng không tiêm thuốc tê, hơn nữa có lẽ chất lượng thức ăn lúc trước
của Túng Bảo không tốt lắm, vóc dáng hơi nhỏ, nhìn qua khá gầy yếu, cho nên,
chị cảm thấy bình thường nó ăn uống khá thiếu chất. Tí nữa cho nó ăn ít một
chút, nhưng nên cho nó ăn loại thịt cao cấp, như vậy cũng dễ tiêu hóa
hơn."
Từ Dương: "Được được, em đi chuẩn bị đây!"
Đường Phỉ đứng trước chuồng hổ chờ Từ Dương chuẩn bị thức ăn
cho Túng Bảo.
Bởi vì biết rằng tạm thời Cầu Cầu sẽ không tới được, trạng
thái của Túng Bảo lại càng tệ hơn. Nó quỳ rạp trên mặt đất không chịu đứng lên,
dần dần ngừng khóc, nhưng càng thêm buồn bã và ỉu xìu, vẫn là bộ dáng đáng
thương đó.
Lúc này, không biết từ đâu phát ra tiếng mèo kêu.
Đường Phỉ sửng sốt.
Túng Bảo cũng sửng sốt.
Nó theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đường Phỉ.
Đường Phỉ nhún nhún vai, tỏ vẻ không phải mình đang kêu.
Trong một giây, biểu cảm của Túng Bảo trở nên nghi hoặc,
nhưng một giây sau, nó lại đột nhiên hưng phấn lên, tiếng kêu này giống hệt
tiếng kêu của Cầu Cầu, hình như đã từng xuất hiện trong trí nhớ của nó.
Chỉ là đoạn ký ức đó vô cùng mơ hồ......
Giống như chỉ tồn tại trong giấc mơ.
Nó đi về phía âm thanh phát ra, phát hiện âm thanh đến từ
phía sau hòn non bộ, nơi đó có một cánh cửa, nó vừa kêu gừ gừ vừa cào cửa.
Lúc này, Từ Dương bưng chậu thức ăn đi vào, bên trong chứa
thịt cừu rút xương thơm ngon, đối với chú hổ con mà nói, đây chính là thức ăn
thượng hạng!
“Ủa, Túng Bảo đang làm gì vậy?” Từ Dương cũng chú ý đến hành
động của Túng Bảo.
"Phía sau cánh cửa kia là cái gì?"
“À, căn phòng này vốn là khu vui chơi cho mấy con hổ, phía
sau cửa nối liền với khu vui chơi trong nơi ở của vườn báo.”
“Không phải khu vui chơi trong nơi ở của vườn báo đã tiến
hành cải tạo rồi sao?”
“Đúng vậy, cho nên phía sau cửa thật ra chính là khu hoạt
động của vườn báo săn.”
“À... Thì ra là như vậy." Đường Phỉ đột nhiên hiểu ra.
Cánh cửa này là cánh cửa giữa núi hổ và nhà báo săn, được
thiết kế để tiện cho nhân viên chăn nuôi qua lại giữa hai bên, sau đó, khu vui
chơi của hai bên đều biến thành phạm vi cho động vật ăn, cho nên cánh cửa này
đã bị dán kín lại rồi.
Nhưng thật ra hổ và báo săn là hàng xóm, chúng nó vô cùng
quen thuộc đối với mùi của nhau.
Âm thanh giống như tiếng mèo kêu vừa rồi chính là từ nhà của
báo săn truyền đến.
Đường Phỉ đi tới nhà của báo săn.
Quả nhiên, Hổ Tử cũng đang bồi hồi tới gần cánh cửa phía sau
núi hổ, một bên đi qua đi lại, bên trong miệng phát ra một ít thanh âm nho nhỏ.
Đường Phỉ nín thở, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng
của báo săn.
Tiếng kêu này… Thật đúng là nũng nịu giống mèo con mà!
Đường Phỉ đột nhiên hiểu ra tại sao từ nhỏ chú hổ con đã có
quan hệ rất tốt với chú mèo Cầu Cầu, có lẽ vì trong trí nhớ đã từng xuất hiện
tiếng kêu tương tự như vậy.
Đối với báo săn mà nói, trong quá trình sống một mình lâu
dài, tuy rằng bản tính không thích dũng mãnh như hổ, nhưng lại rất hứng thú với
mùi của hổ con, cho nên mới biểu hiện tích cực như vậy trong quá trình giải cứu
Túng Bảo!
Đường Phỉ đột nhiên có chút cảm động.(Ứng dụng TY T)
Tuy rằng quy định không cho phép cô trực tiếp đưa hổ vào
trong nhà của báo săn, lỡ may xảy ra chuyện gì, cô cũng không gánh vác nổi
trách nhiệm này.
Nhưng có vẻ như cô không hề quan tâm, tất cả đều vì trạng
thái của Túng Bảo. Từ Dương có chút lo lắng hỏi: "Sư phụ, trạng thái của
Túng Bảo thực sự rất kém, bây giờ mà cho ăn sẽ không xảy ra chuyện gì đấy
chứ?"
Đường Phỉ gật đầu cười nói: "Yên tâm, em đi đút cho nó
ăn đi."
Túng Bảo còn nhỏ, cơ bản không có gì nguy hiểm, Từ Dương
trực tiếp đi vào đặt chậu thịt ở trước mặt Túng Bảo.
Chỉ thấy Túng Bảo giống như bị dọa sợ, lui về phía sau vài
bước, lùi mãi đến góc tường.
Cuối cùng, nó đặt mông ngồi ở đó.
Sau khi Từ Dương đi rồi, nó vẫn chậm chạp không dám đi qua
ăn thịt.
Sau khi Từ Dương rời khỏi núi hổ, biểu hiện của Túng Bảo làm
cho cậu càng thêm lo lắng.
"Sư phụ, chị nói trạng thái của Túng Bảo kém như vậy,
có khả năng là nó không ăn được không?"
Đường Phi: "Chờ một chút đi. Theo chị thấy, cuộc sống
của Túng Bảo ở rạp xiếc Hoàng Gia cũng không tốt, nhất định sẽ muốn ăn
thịt."
Nhưng mà chờ hơn mười phút, Túng Bảo chỉ có hứng thú với âm
thanh giống như mèo con phát ra từ vườn báo săn ở phía sau cánh cửa, rất muốn
đi qua đó.
Nhưng điều nằm ngoài dự đoán là nó không có hứng thú quá lớn
đối với đồ ăn.
Từ Dương: "Sư phụ… Phải làm sao bây giờ?" Cậu lo
lắng.
Đường Phỉ đột nhiên nghĩ ra một cách.
"Em đi lấy một phần thịt đặt ở nhà của báo săn thử
xem."
"Hả? Nhưng bây giờ không phải thời gian cho báo săn
ăn."
"Không sao, em cho nó ăn ít một chút là được."
"A... Được, em biết rồi." Từ Dương không nói hai
lời, lập tức làm theo.
Tuy rằng Hổ Tử cũng có một chút hứng thú đối với Túng Bảo ở
bên kia cánh cửa, nhưng ở tình huống có đồ ăn, nó vẫn ưu tiên đi ăn đồ ăn.
Túng Bảo nghe thấy cửa bên kia vang lên âm thanh ăn uống rất
nhỏ, nó sửng sốt một lúc, biểu cảm trên mặt lập tức có một ít thay đổi.
Nó bắt đầu tìm kiếm thức ăn trước mặt mình.
Cuối cùng cũng phát hiện chậu thịt đặt cách mình không xa
kia!
Aaaaaaaaaaaa! Có thịt!!
[Túng Bảo]: @Cầu Cầu! Nhanh lên! Ở đây có thể ăn thịt!!!
[Cầu Cầu]: Phì, ở vườn bách thú đương nhiên là có thể ăn
thịt rồi.
[Túng Bảo]: Không không, ý tôi là thịt đặc biệt thơm ngon!
[Cầu Cầu]: Được rồi, cậu ngoan ngoãn một chút, tôi làm xong
việc sẽ đến tìm cậu chơi.
[Túng Bảo]: Là món ngon mà tôi chưa từng được nếm qua!!!
[Tiểu Phì Thu]: Lật bàn.jpg, thật sự là đủ rồi! Tôi còn
không có thịt để ăn!
[Cá koi béo phì]: Khởi nghĩa vũ trang. jpg, tôi cũng không
có thịt ăn!
[Giúp tôi lên ngôi vua]: Nhất định là chị gái nhỏ của thằng
nhóc xinh nhất thôn cho Túng Bảo ăn ha ha ha ha, nhóc à, chị gái nhỏ cậu yêu
thích nhất, chỉ sợ là có mới nới cũ rồi...
[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Không phục. jpg, hừ!
Giờ phút này, Đường Phỉ nhìn thấy cuối cùng Tùng Bảo cũng
phát hiện thịt trước mặt mình, biểu tình của nó có chút liều mạng giống như sư
tử Kara, đều không nói hai lời, trực tiếp vùi đầu mình vào, hận không thể hòa
làm một với cái chậu.
Số lượng thịt không nhiều lắm, rất nhanh đã bị Túng Bảo ăn
sạch sẽ, hơn nữa cũng giống y hệt Kara, liếm chậu sạch sẽ.
Mà Hổ Tử ở phía đối diện cũng đã ăn xong, một hổ một báo săn
tiếp tục cách một cánh cửa nói chuyện phiếm.
[Chúc mừng bạn hoàn thành nhiệm vụ tâm nguyện của toàn bộ
động vật, đạt được 2000 điểm kinh nghiệm, 5000 đồng vàng]
Đường Phỉ: Mẹ kiếp! Hoàn thành nhiệm vụ đưa Túng Bảo về vườn
bách thú lại có thể đạt được nhiều điểm kinh nghiệm và đồng vàng như vậy, quả
thực sảng khoái ngây người!
[Bạn đã nâng cấp lên cấp 5, mở khóa nhiệm vụ ẩn, vui lòng
lựa chọn hướng chơi của nhiệm vụ ẩn: 1. Tiếp tục với vai trò của nhân viên chăn
nuôi 2. Khiêu chiến nhân vật giám đốc vườn bách thú]
Đúng rồi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ tâm nguyện của toàn bộ
động vật, quả thật là có một cái nhiệm vụ ẩn, nhưng cô có hơi mơ hồ đối với hai
lựa chọn kia.
Game vườn bách thú này chẳng lẽ không phải là để cho người
chơi đến vườn thú làm nhân vật nhân viên chăn nuôi, sau đó thăng cấp, tích lũy
kinh nghiệm sao?
Tại sao lại đưa ra nhiệm vụ ẩn là Khiêu chiến nhân vật giám
đốc vườn bách thú chứ?
Chuyện này có chút kì quái.
Dù sao, sau này trò chơi ra mắt đại chúng, nếu như mỗi người
chơi khi tiến vào trò chơi đều phải thực hiện mục tiêu trở thành giám đốc,
nhưng mà... Một vườn bách thú cũng chỉ có thể có một giám đốc thôi mà...
Cô còn đang do dự.
Đột nhiên nhìn thấy trên màn hình xuất hiện một hàng chữ:
[Bạn đã lựa chọn 2. Khiêu chiến nhân vật giám đốc vườn bách
thú, chúc mừng bạn tiến vào khiêu chiến vườn bách thú 2.0, sau đó hệ thống sẽ
sắp xếp phụ đạo cho bạn làm cách nào để trở thành giám đốc vườn bách thú.]
Đường Phỉ:!!!
Trò chơi chó má gì vậy chứ?
Cô không hề lựa chọn cái nào, tại sao lại xuất hiện tình
huống tự động lựa chọn chứ?
Cái này quả thực quá hố người chơi rồi đấy???
Mục tiêu của cô chỉ là muốn thuận lợi thăng cấp lên cấp 100,
vậy nên tiếp tục lựa chọn làm nhân viên chăn nuôi mới là hợp lý nhất.
Nhưng mà tại sao trò chơi lại tự động giúp cô lựa chọn khiêu
chiến giám đốc?
Chẳng lẽ thật sự muốn cô trở thành giám đốc của vườn bách
thú Hâm Hâm sao?
Chuyện này… Ảo quá đi mất!
Đường Phỉ lừa mình dối người, thầm nghĩ đây… chắc là một cái
bug của trò chơi thôi, dù cô lựa chọn cái nào cũng không làm ảnh hưởng đến
chuyện thăng cấp gì gì đó.
Như vậy sẽ không có vấn đề gì, cô lại chuyển dời sự chú ý
sang 5000 đồng vàng đột nhiên có thêm này.
Bỗng nhiên có rất nhiều tiền!
Đường Phỉ cảm giác mình đã trở thành triệu phú, cuối cùng
cũng có thể xa xỉ một phen.
Cô lập tức mở bảng điều khiển trung tâm mua sắm của trò
chơi, lựa chọn thiết bị gãi ngứa cho voi.
[Thiết bị gãi ngứa cho voi có thể giúp voi gãi ngứa và luyện
tập đối kháng!]
Thiết bị này chính là bảo bối, có nó thì Vân Tử sẽ không cần
lo lắng đến chuyện mình không gãi được chỗ ngứa nữa.
Đường Phỉ để nơi lắp đặt là khu triển lãm của vườn voi, lập
tức xuất hiện lựa chọn xem trước.
【Muốn xem trước thành quả cần tiêu hao 2200 đồng vàng, hôm
nay giảm giá chỉ cần 1500 đồng vàng, xin hỏi có muốn đặt hàng hỏa tốc không?
(Ưu đãi đặc quyền và quà tặng chỉ giữ lại trong một giờ 】
Ai da, lại có hoạt động khuyến mãi, mức độ giảm giá hôm nay
so ra có kém lúc trước, nhưng cũng không tệ.
Đường Phỉ lựa chọn đặt hàng hỏa tốc.
[Việc cải tạo cần một công nhân xây dựng, xin mời tiến hành
hẹn trước ở trang kế tiếp.]