Sau khi Cầu Cầu nói xong hết những lời này, nhóm động vật đều rơi vào trạng thái im lặng, dường như không ai thích ứng được đã xảy ra chuyện gì.

[Hổ Tử ]: Lời cậu nói là thật sao?

[Công Thành Sư ]: A a a a, tôi cứ nghĩ là mình đã nhìn nhầm rồi chứ, nhưng ngay cả báo săn cũng nói như vậy, vậy là tôi khẳng định mình không nhìn lầm rồi, Túng Bảo thật sự sẽ được về nhà sao?

[Cá koi béo phì]: Ôi trời! Bất ngờ thật đấy, hóa ra Túng Bảo bị bán đi, kết quả lại bị bán trở lại vườn bách thú của chúng ta! Tung hoa.jpg.

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Vui quá đi mất, @ Cầu Cầu, cậu có biết Túng Bảo làm thế nào để quay về nhà không?

[Cầu Cầu]: Tôi đang quan sát nhé, nhưng lồng của cậu ấy rất nhỏ, tôi không thể đi cùng được.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: @Cầu Cầu, cậu cũng nên đến đây cùng với nó đi!

[Công Thành Sư]: Đúng đấy, đúng đấy! Nếu như tiểu Túng Bảo rời khỏi cậu, chắc chắn nó sẽ rất sợ hãi đó!

[Cầu Cầu]: Ừ. Tôi đợi cậu ấy quay về vườn bách thú rồi nói sau.

[Công Thành sư]: Chống nạnh cười.jpg! Hôm nay quả thật là một ngày vui vẻ!

[Cầu Cầu]: A a a a, bọn họ sắp xếp lồng nhốt cậu ấy vào rồi, sẽ chở đi ngay thôi!

Đường Phỉ nhìn thấy những tin nhắn trong nhóm chat, cô liền đi đến đợi ở cổng của vườn bách thú.

Khoảng cách từ rạp xiếc Hoàng gia tới vườn bách thú Hâm Hâm không xa, nếu như bắt đầu vận chuyển từ bây giờ, rất nhanh sẽ được đưa qua đây.

Đợi khoảng nửa tiếng đồng hồ, một chiếc xe tải chạy chầm chậm vào vườn bách thú Hâm Hâm, bác Phùng tiến lên hỏi, Đường Phỉ cũng đi qua đó.

Đối phương đưa ra một tờ hóa đơn.

Đường Phỉ liếc mắt một cái.

Hả, trên hóa đơn này viết là một chú hổ nhỏ Bangladesh, năm nay được 1 tuổi rưỡi.

Sao lại là hổ Bangladesh nhỉ?

Đường Phỉ có chút nghi ngờ, sau khi bác Phùng gọi điện xin chỉ thị cho vào, bác ấy để xe tải chạy vào trong.

Đường Phỉ lo lắng đã đưa nhầm con hổ, liền đi theo chiếc xe tới núi hổ.

Khi vườn bách thú mới được quy hoạch, họ đã thiết kế nhà của động vật thích hợp với con vật sống trong đó.

Cho nên, chú hổ vừa được đưa tới nhất định sẽ được đưa qua núi hổ.

Đường Phỉ đã đến núi hổ của vườn thú dữ, La Đại Cương đang đứng chờ ở trong này.

“Được rồi, tôi đã ký tên, các cậu mang con hổ vào trong đi.”

Đường Phỉ nhìn thấy La Đại Cương ở chỗ này, dường như đã hiểu ra một số chuyện.

Lúc trước, sau khi mẹ của chú hổ con bị chuyển đi, hổ con cũng sẽ bị đưa đến một vườn bách thú khác, vậy mà bây giờ lại xuất hiện ở rạp xiếc, hơn nữa rạp xiếc còn ghi trên hóa đơn là hổ giống Bangladesh.

Việc chỉnh sửa như vậy nhất định có quan hệ với La Đại Cương.

Thấy Đường Phỉ đi qua, La Đại Cương liền cau mày.

“Đường Phỉ, đang trong thời gian làm việc mà sao cô không lo chăm sóc tốt cho chuồng voi, đi đi lại lại khắp nơi làm gì vậy? Hôm nay tôi đứng ở cổng vườn bách thú cũng có thấy cô nữa. Nếu cô lười biếng, tôi không thể cam đoan cô có đủ điều kiện để tiếp tục làm việc ở vườn bách thú này nữa hay không!”

Những lời này, đối với Đường Phỉ mà nói thì không có tác dụng gì, cô cười cười nói: “Trước đó giám đốc đã nói với tôi, muốn tôi làm việc thật tốt, muốn tôi biểu diễn huấn luyện voi khi đoàn khảo sát đến kiểm tra, còn muốn tôi tăng lượng du khách cho vườn bách thú…”

La Đại Cương vô cùng bực bội: “Được rồi, được rồi, không có việc gì cô đi trước đi.”

Đường Phỉ: “Hôm nay tôi không có việc gì làm, hơn nữa, con hổ con này được đưa về đây, có liên quan rất lớn đến tôi, đương nhiên tôi cũng muốn ở lại đây xem một chút.”

Trên trán La Đại Cương đã nổi gân xanh, anh ta chưa từng gặp qua nhân viên nào khó bảo như vậy.

Nhưng hôm nay, Đường Phỉ ở trước mặt giám đốc giống như trợ thủ đắc lực, ngay cả anh ta cũng không sánh bằng. Anh ta muốn đuổi cô đi cũng không phải là chuyện dễ dàng.

“Cô không đi thì tôi đi!”

Từ Dương cũng đi tới đây.

Hôm nay, chú hổ con được đưa về đây, cũng là ở trong vườn thú dữ, thuộc phạm vi quản lý của cậu ấy. Vậy nên chắc chắn cậu phải đến đây.

“Từ Dương, chú hổ nhỏ này giao cho cậu đó, cậu lo mà chăm sóc nó cho tốt.”

Sau khi dặn dò xong những lời này, La Đại Cương nổi giận rời đi.

Từ Dương nhìn thấy Đường Phỉ liền vô cùng vui vẻ: “Sư phụ, chị thật sự làm được rồi! Chị đã rất cố gắng để mang được chú hổ nhỏ này quay về!”

Ánh mắt của Đường Phỉ vẫn không rời khỏi những công nhân vận chuyển.

Túng Bảo vẫn còn nhỏ, trong quá trình vận chuyển không cần đánh thuốc mê, bởi vì nó vẫn chưa tấn công được ai.

Nhưng nếu như cứ như vậy, nó cũng có thể dễ dàng bị hoảng sợ.

Đường Phỉ nôn nóng muốn biết tình trạng của Túng Bảo.

Những công nhân cẩn thận nâng lồng sắt nhốt Túng Bảo xuống dưới, vận chuyển vào bên trong núi hổ của vườn thú dữ.

Hai ngày nay, Đường Phỉ và Từ Dương đã quét dọn sạch sẽ, khử trùng cho chuồng của chú hổ nhỏ.

Dựa theo kế hoạch, lồng sắt được mở ra, để Túng Bảo đi vào bên trong.

Nhưng mà sau khi lồng sắt được mở ra, qua một lúc lâu, Túng Bảo vẫn không có phản ứng gì.

Đường Phỉ kiên nhẫn chờ Túng Bảo đi từ lồng sắt ra ngoài, nhưng nó ngồi ngay ngắn trong lồng sắt, hoàn toàn không có cử động nào.

“Các cô cậu cứ chờ như vậy không được đâu, phải kéo dây xích sắt trên cổ nó đi!” Mấy người công nhân vô cùng thuần thục mà đi kéo xích sắt, Túng Bảo ngay lập tức đi ra ngoài từ trong lồng, sau đó lại ngồi xổm xuống một cách ngoan ngoãn, dáng vẻ hiền lành như được huấn luyện rất bài bản.(Ứng dụng TY T)

Đường Phỉ không kịp ngăn cản toàn bộ quá trình, cô đau lòng khi nhìn thấy dáng vẻ ngồi xổm tại chỗ mà run lẩy bẩy của Túng Bảo, ngẩng đầu lên hỏi: “Có thể bỏ xích sắt trên cổ nó đi được không?”

Công nhân có chút khó tin, nói: “Các cô cậu không tiến hành huấn luyện con hổ sao? Nếu như huấn luyện, có xích sắt sẽ dễ huấn luyện hơn rất nhiều.”

Đường Phỉ kiên quyết nói: “Nếu như có thể, làm phiền các anh gỡ xích sắt xuống giúp nó nhé.”

Đương nhiên là mấy người công nhân sẽ đồng ý, việc này cũng không khó, huống chi cô gái trước mắt cũng rất dễ nhìn, thái độ cũng xem như là hiền lành, bọn họ chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi.

Sau khi tháo xong xích sắt, các công nhân liền rời đi.

Đường Phỉ cũng không có lại gần Túng Bảo, chỉ đứng ngoài chuồng kiên nhẫn quan sát nó.

 Túng Bảo luôn ở trong tình trạng như đang được huấn luyện, ngồi ngay ngắn, ngay cả đuôi cũng được điều chỉnh cho quy củ.

Cô cảm thấy rất đau lòng, Túng Bảo bất ngờ được đổi chỗ ở lớn hơn, nhưng ngay cả chân cũng không biết nên để đâu cho tốt.

Một con cú mèo nhỏ đậu trên đỉnh lồng sắt ở vườn hổ.

“Pi~”

[Em gái mắt to]: Mọi người ơi, Túng Bảo đã về rồi!

[Cá koi béo phì]: Thật sao? Vây xem.jpg.

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Trời ạ! @Em gái mắt to bảo Túng Bảo kêu lên một tiếng đi, nói không chừng ở chỗ tôi có thể nghe được đấy!

[Em gái mắt to]: Chắc là không được đâu, tôi cảm thấy tâm trạng của nó hơi căng thẳng.

[Ông lớn]: Có thể thêm Túng Bảo vào nhóm chat được không?

[Tịch Nhất Âu]: Mọi người hoan nghênh thành viên mới [Túng Bảo] gia nhập vào nhóm chat

[Lập trình viên]: A a a a, Túng Bảo thật sự tham gia nhóm chat rồi kìa! Tôi còn tưởng không được, không ngờ Túng Bảo có thể tham gia vào nhóm chat!

[Công Thành Sư]: Trời ạ, cảm động quá! Túng Bảo quay về nhà rồi! @Túng Bảo, chúng tôi chào mừng bạn quay về nhà!

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: @Túng Bảo chào cậu, tôi là voi ca ca của cậu nhá! Hoan nghênh cậu trở về nhà!

[Cúc cu cúc cu]: Hoan nghênh Túng Bảo trở về nhà!

[Túng Bảo]: Đây là nơi nào vậy… Đáng sợ quá!

[Cầu Cầu]: Túng Bảo, tôi là Cầu Cầu đây, cậu đang ở vườn bách thú Hâm Hâm, khi cậu còn nhỏ đã từng sống ở đây, cậu có ấn tượng gì về nơi đây không?

[Tiểu Phì Thu]: Đúng vậy, cậu nhìn khắp nơi xem, có ấn tượng gì không?

Đường Phỉ lo lắng nhìn biểu hiện của Túng Bảo.

Từ Dương thấy cô có vẻ lo lắng liền đưa ra ý kiến: “Trước đó, không phải bác sĩ Tô đã từng nói rồi sao, khi nào hổ con quay về phải thông báo trước cho anh ấy, như vậy anh ấy có thể đến để kiểm tra sức khỏe cho Túng Bảo.”

Lúc này, Đường Phỉ mới lấy điện thoại ra gọi cho Tô Châm.

Tô Châm rất nhanh đi tới.

“Hổ nhỏ vừa mới được vận chuyển về, còn cần phải thực hiện hàng loạt bài kiểm tra.”

“Vậy à… Có cần phải vận chuyển nó tới phòng y tế không?”

“Không cần đâu, tôi đã mang theo dụng cụ kiểm tra tới đây rồi, bây giờ muốn vận chuyển một con thú dữ trong vườn bách thú cũng không dễ dàng gì. Đương nhiên không thể gây thêm phiền toái rồi.”

Đường Phỉ nói: “Vậy nó cần phải kiểm tra những gì vậy?”

Tô Châm: “Trước tiên sẽ tiến hành kiểm tra sơ lược, ví dụ như đo cân nặng, huyết áp, vòng ngực, chiều cao và những thứ linh tinh khác. Đương nhiên còn phải lấy máu.”

Đường Phỉ: “Được, chúng tôi sẽ phối hợp với anh.”

[Tiểu Phì Thu]: Bây giờ @Túng Bảo đang làm gì thế?

[Em gái mắt to]: Tôi nhìn thấy bác sĩ đang kiểm tra sức khỏe cho Túng Bảo.

[Công Thành sư]: A ~ được đối xử tốt quá nha!

[Em gái mắt to]: Cậu bé mới được đưa đến vườn bách thú mà, kiểm tra sức khỏe là điều không thể thiếu rồi.

[Hồng Lư Lư ]: Lúc trước, khi tôi mới được đưa đến vườn bách thú cũng bị bác sĩ kiểm tra, tôi vẫn còn nhớ rõ lắm.

[Công Thành sư]: Tôi còn bị lấy máu nữa cơ!

[Túng Bảo]: Anh anh anh, @Công Thành sư, anh nói cái gì? Lấy máu gì cơ???

[Công Thành sư]: Đến tận bây giờ mà cậu vẫn chưa bao giờ bị lấy máu á?

[Túng Bảo]: Tôi là đội trưởng đội xiếc thú, bị bệnh thì sẽ tự khỏi, dù sao tôi cũng không thể học được gì, chưa bao giờ bị lấy máu!

[Cầu Cầu]: @Túng Bảo, dũng cảm lên, không sao cả, lấy máu không có gì là ghê gớm hết.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Ơ, hình như tôi cũng chưa bị lấy máu bao giờ!

[Túng Bảo]: Nghe thật đáng sợ!

[Công Thành sư]: Không có việc gì đâu, @Túng Bảo, cậu chịu đựng một chút là xong rồi.

[Túng Bảo]: A a a a, bác sĩ đang chạm vào tôi, ôm người tôi này!

[Túng Bảo]: A a a a, bác sĩ dùng một cái dây thừng quấn qua quấn lại trước ngực tôi, còn quấn cả chân tôi nữa!

[Ông lớn]: Hmm… Đó là đo cân nặng, vòng ngực và đo huyết áp cho cậu đó! Đứng yên.jpg.

[Túng Bảo]: A a a a, chú chú chú ấy lấy ra một cái ống có đồ gì ở trên đó ấy, chú ấy muốn tiêm vào cơ thể tôi sao??? A a a nhìn có vẻ đau quá !!!

[Cầu Cầu]: Không sao đâu Túng Bảo, sẽ xong nhanh thôi. Che mặt.jpg.

[Túng Bảo]: A a a, không muốn tiêm vào chân phải đâu, tiêm vào chân trái đi mà a a a! 

[Cầu Cầu]: Không đau đâu mà!

[Công Thành sư tử ]: …

[Lập trình viên]: …

[Tiểu Phì Thu]:...

Mà lúc này, Tô Châm cũng phát hiện hổ con đang ngồi ngay ngắn không có phản ứng gì, nhưng khi nhìn thấy kim châm lại giãy dụa rất mạnh mẽ.

Anh ấy gọi Đường Phỉ và Từ Dương đi vào.

“Hai người các cậu giúp tôi đè nó lại.”

Đường Phỉ, Từ Dương: “Được!”

Đường Phỉ đè cơ thể của Túng Bảo xuống, cảm giác người nó phát run, biểu cảm đau đớn, ánh mắt rưng rưng, hơn nữa còn đang thổn thức giống như là khóc vì tủi thân.

[Túng Bảo]: Tôi đau đến ngất đi mất, bọn họ vẫn còn muốn lấy máu của tôi! Tôi cảm giác đầu óc choáng váng lắm rồi!

[Túng Bảo]: A. Mạch máu tôi đau quá!

[Túng Bảo]: A, tôi tôi tôi… tim tôi không đủ máu…

[Túng Bảo]: Tôi có thể sẽ… chết… hay không…

[Cầu Cầu]: Sẽ không đâu! Đột nhiên trọc đầu. jpg

Nhóm động vật dần dần im lặng… Chú hổ nhỏ nhát gan này rốt cuộc đến từ đâu thế… ( truyện trên app T𝕪T )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play