Ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng, Đường Phỉ đã mang theo Lôi Tử xuất phát.

Giáo trình trên mạng nói rằng, bồ câu đã nghỉ ngơi một buổi tối rồi, với thời gian như vậy, buổi sáng là thời điểm mà sức khỏe của nó tốt nhất, cũng là thời gian cất cánh tốt nhất.

Lần đầu tiên bay, Đường Phỉ mang theo Lôi Tử đến một thị trấn nhỏ cách đó 10km.

Thật ra, kế hoạch ban đầu của Đường Phỉ là để cho Lôi Tử bay xung quanh vườn bách thú để tìm cảm giác bay lượn, nhưng tối qua Lôi Tử nói chuyện trong nhóm chat rằng, trước đó nó đã tham gia vài lần huấn luyện, lần xa nhất là đạt tới 50km, nếu không bị người xấu tập kích, hẳn là nó đã có thể về đến nhà rồi.

Đường Phỉ nhất thời quyết định tăng thêm độ khó cho Lôi Tử, nếu như lần này nó không tìm được đường về, nó vẫn có thể xin giúp đỡ ở trong nhóm chat, cô cũng có thể có biện pháp mà tìm nó về.

Ra khỏi vườn bách thú, chạy thẳng đến thị trấn nhỏ, Đường Phỉ để Lôi Tử trong túi, tình trạng của nó khá là bất ổn.

Mặc dù trước đó Lôi Tử đã nhiều lần tham gia huấn luyện, nhưng dù sao cũng lâu rồi nó chưa bay lại, cô cũng không biết tình hình rốt cuộc như thế nào.

Nhưng mà, có một điểm cô có thể chắc chắn, gần thị trấn nhỏ này không có nhiều người, khả năng đường bay của Lôi Tử bị quấy nhiễu là rất thấp. Hơn nữa, lần trước Lôi Tử bị thương ở gần vườn bách thú, cách đây khá xa, không chừng đối với tâm trạng của nó sẽ khôi phục tốt hơn một chút.

[Cúc cu cúc cu]: Oa ha ha ha, chị ấy mang tôi đi ra ngoài rồi nè!

[Tiểu Phì Thu]: Oa oa, @ Cúc cu cúc cu cậu đi huấn luyện đúng không?

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Tung hoa! @ Cúc cu cúc cu cậu nhất định phải cố lên nha! Nếu gặp nguy hiểm thì cứ nói với tôi! Tôi đi cứu cậu ngay!

[Cá koi béo phì]: @ Thằng nhóc xinh nhất thôn cậu ngồi xuống đi, cậu không ra ngoài được đâu.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Ừ nhỉ…

[Tiểu Phì Thu]: Nhưng mà thằng nhóc nói đúng đấy, nếu cậu thật sự gặp khó khăn, nhất định phải nhớ nhắn tin trong nhóm chat xin giúp đỡ nhé, chúng tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu!(CaibapxTYT)

[Cúc cu cúc cu: Được. Tôi yêu các cậu moah!

[Công Thành Sư]: Cố lên cố lên! @ Cúc cu cúc cu của chúng ta rất giỏi! Cậu đã chiến đấu hết mình để cứu Túng Bảo!

[Cầu Cầu]: @ Cúc cu cúc cu tôi thay Túng Bảo nói cảm ơn cậu.

[Cúc cu cúc cu]: Trời ạ, không cần cảm ơn tôi đâu, chờ tôi giành được giải quán quân rồi nói sau. Không nói nữa nhé, chúng tôi sắp xuống xe rồi.

Xuống xe, Đường Phỉ cẩn thận đi đến thị trấn nhỏ bên cạnh, mang Lôi Tử ra ngoài.

“Lôi Tử, em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

“Cúc cu cúc cu.”

Đường Phỉ không báo trước, cô tung Lôi Tử lên trên cao, thả nó lên không trung.

Chỉ thấy Lôi Tử rất nhanh đã đập cánh bay lên, bay thẳng lên bầu trời xanh, vóc dáng khỏe mạnh, tư thế bay vô cùng xinh đẹp, sau khi lên tới độ cao nhất định, nó nhanh chóng xác định hướng bay, điều chỉnh đường bay quay về vườn bách thú.

Đường Phỉ chú ý tới độ cao đường bay của nó không tính là quá cao, hơn nữa sau khi xác định được phương hướng thì đúng là bay về vườn bách thú.

Cô mở hướng dẫn trên điện thoại lên xem một chút, phương hướng của Lôi Tử vô cùng chuẩn xác, không hề sai lệch chút nào, bay thẳng về ngọn núi là vườn bách thú.

Sau khi Đường Phỉ nhìn thêm một lúc, cô quay về vườn bách thú.

Chiếc xe chạy không xa lắm, nhưng trong nhóm chat đã ầm ĩ cả lên.

[Cúc cu cúc cu]: Tôi đã về rồi nè!

[Ông lớn]: Oa! Hôm nay cậu phải đi tham gia huấn luyện đúng không? Sao lại trở về nhanh vậy?

[Trình tự viên]: @ Cúc cu cúc cu thật là lợi hại nha! Khoảng cách huấn luyện của hôm nay rất xa phải không!

[Em gái mắt to]: Tôi nhìn thấy cậu ấy rồi nè, cậu ấy về rồi, đang ăn uống chút gì đó nha.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: A a a a, Cúc cu cúc cu của tôi đã về rồi à! Cậu thật lợi hại! Cậu là vô địch!

[Công Thành Sư]: Cừ lắm! Lần đầu tiên huấn luyện rất thuận lợi, tôi cảm thấy nhất định @ Cúc cu cúc cu sẽ không gặp bất kì khó khăn nào!

Đường Phỉ quả thật rất bất ngờ, thời gian chưa qua được bao lâu, chính mình ngồi trong xe còn không biết bao giờ mới về tới nơi, vậy mà Lôi Tử đã vào lồng luôn rồi á?

Trước kia cô nghĩ rằng đã lâu như vậy rồi Lôi Tử không được huấn luyện, cho dù phương hướng có chính xác thì tốc độ cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Không ngờ là tốc độ của Lôi Tử lại nhanh như vậy!

Bốn mươi phút sau, Đường Phỉ mới quay lại vườn bách thú, cô chạy nhanh tới kiểm tra tình trạng của Lôi Tử, nó đang ở trong chuồng chơi với Vân Tử.

Đường Phỉ gọi nó qua đây, kiểm tra cẩn thận cho nó, xác nhận nó không có chuyện gì.

“Cúc cu cúc cu.”

Lôi Tử đứng trước mặt cô rất kiêu ngạo, tựa hồ như muốn nói là ngày mai nó còn có thể bay xa hơn!

Đường Phỉ cười, Lôi Tử này thật đúng là một con chim bồ câu rất thông minh.

Lôi Tử chơi với Đường Phỉ một lát rồi quay vào tìm Vân Tử, Đường Phỉ phát hiện Lôi Tử rất thích đậu trên lưng Vân Tử, dường như là dùng móng vuốt của nó để giúp Vân Tử làm cái gì đó.

Đường Phỉ: ???

Trên lưng Vân Tử có vấn đề gì sao?

Cô quan sát nửa ngày cũng không thấy có chuyện gì xảy ra.  

Từ Dương vẫn giống như lúc trước, đến chuồng voi hằng ngày, vệ sinh và cho Vân Tử ăn.

“Sư phụ!”

Thấy Đường Phỉ cũng ở đó, Từ Dương nhiệt tình chào hỏi cô.

“Chị có chuyện gì sao?” Từ Dương hỏi.

“Em nhìn xem Lôi Tử và Vân Tử đang chơi trò gì thế?” Đường Phỉ hỏi.

Từ Dương cũng dừng lại một lát: “À… Chị nói là con chim nhỏ kia sao? Đại khái là nó đang giúp Vân Tử gãi ngứa đó.”

“Gãi ngứa á?” Cô hơi nghi ngờ.

“Vâng, trước đây, em nhận ra Vân Tử thấy khó chịu ở chỗ nào đó, nó luôn cọ lưng vào vách tường, sau này mới thấy con chim nhỏ này ở trên lưng Vân Tử gãi ngứa cho nó, mới biết là nó bị cái gì.”

Đường Phỉ nghe được những lời này, cô cười lớn, lại cảm thấy hơi xấu hổ vì chính mình mới là người chăm sóc Vân Tử.

Trong khoảng thời gian bận bịu này, cô thật sự đã hơi thờ ơ với Vân Tử. 

Cô thật sự không nghĩ tới chuyện Vân Tử còn có nhu cầu muốn gãi ngứa, vào lúc này, cô còn muốn tới tìm người bạn nhỏ Ngô Ngọc. Nếu như cậu bé ấy tới vườn bách thú, nhất định sẽ nói cho cô biết cô nên làm gì.

Nhưng mà gần đây Ngô Ngọc không có tới đây, cô chỉ có thể lên mạng tìm hiểu một chút.

Đúng là như vậy, voi sống ở ngoài thiên nhiên cũng sẽ tựa lưng để cọ qua cọ lại, gãi ngứa, thậm chí có thể nhặt nhánh cây để gãi ngứa cho mình.

Đường Phỉ: !!!

Cô lập tức đi dạo trong khu vườn một vòng.

Có sự đồng ý của giám đốc, khu vườn hôm nay có không ít công nhân viên, đến để tu bổ lại cây cối trong khu vườn.

Nhưng mà có thể nhìn ra được, giám đốc vẫn không muốn tiêu quá nhiều tiền, chỉ tu sửa những thứ dễ thấy bên đường, cốt để ứng phó với đợt kiểm tra của lãnh đạo tỉnh, có thể đối phó được thì sẽ đối phó cho qua.

Nhưng dù sao so với không làm gì thì vẫn tốt hơn rất nhiều.

Đường Phỉ theo công nhân tu sửa mà nhặt được một nhánh cây ưng ý, đem về chuồng voi đưa cho Vân Tử.

Vân Tử không hiểu đây là cái gì. Đây là thức ăn sao?

Nó lớn lên trong vườn bách thú từ nhỏ, chuồng voi này là không gian sinh hoạt của nó, từ nhỏ đến lớn nó chưa từng tiếp xúc với cây cối bao giờ, đương nhiên cũng sẽ không biết đây là nhánh cây. ( truyện trên app T𝕪T )

Vòi nó cuốn lấy nhánh cây, trực tiếp đưa vào trong miệng.

Ngay lập tức, nó bặm môi rồi ném đi, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.

Cái này rõ ràng là không ăn được!

Tức quá đi mất!

Vân Tử xoay người chạy đi đá bóng.

Đường Phỉ che mắt, quả nhiên là chú bé ngốc nghếch!

Cô mở cửa chuồng voi đi vào bên trong, nhặt lấy nhánh cây.

Vân Tử thấy cô đi vào, nó nghịch ngợm đá quả bóng sang đây.

Đường Phỉ nhận lấy quả bóng, lấy nhánh cây đưa qua một bên của Vân Tử, dùng nhánh cây cọ qua cọ lại trên người Vân Tử.

Vân Tử lập tức có biểu cảm như vừa khám phá ra một thế giới mới.

Nó không ngừng lấy mũi cuốn lấy nhánh cây trong tay Đường Phỉ, tự mình lấy nhanh cây cọ qua cọ lại trên người.

A, hình như không phải góc này …

A, hình như không phải vị trí này…

Dường như nó không thể điều chỉnh được chính xác vị trí cần gãi ngứa, gấp gáp đến độ nhánh cây rơi xuống trên mặt đất.

Đường Phỉ cười, nhặt nhánh cây lên, đưa nhánh cây cho nó, nhẹ nhàng giúp nó điều chỉnh lại góc cầm nhánh cây.

A a a a! Gãi đúng chỗ rồi!

Trong nháy mắt, Vân Tử vui sướng tới mức nhảy cẫng lên, vẻ mặt thoải mái không nói nên lời.

Đường Phỉ thấy nó đã thuần thục liền đi ra bên ngoài.

Chỉ dùng một nhánh cây, thật ra cũng không thể thỏa mãn hoàn toàn nhu cầu của Vân Tử.

Đường Phỉ nhớ ra trước kia ở trong trung tâm mua sắm có rất nhiều loại sản phẩm khác nhau, cô liền mở giao diện của trung tâm mua sắm ra, xem thử có sản phẩm nào có thể giải quyết vấn đề của Vân Tử không.

A… Quả nhiên là có!

[Dụng cụ gãi ngứa cho voi không cần người lắp ráp, có thể giúp voi gãi ngứa và luyện tập đối kháng!]

Ha ha ha ha ha! Gãi ngứa!

Được được, không ngờ còn có dụng cụ này! 

Đường Phỉ đang chuẩn bị xuất đơn, vừa nhìn thấy giá tiền, cô liền rút tay lại…

Ôi trời ơi, đắt quá đi mất! Loại dụng cụ này có giá 2000 đồng vàng lận! 

Không phải cô không có đủ tiền, chỉ là… Không thể tiêu nhiều như vậy được! Đường Phỉ tiếc nuối mà thu tay lại.

Tuy rằng, với loại dụng cụ này, cô có thể viết thư xin vườn bách thú phê chuẩn kiến nghị của nhân viên, nhưng mà gần đây đã tiêu rất nhiều tiền, thật ra Đường Phỉ cũng không có cách nào đề xuất chuyện này với giám đốc.

Nhưng mà cũng may, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lần này, bởi vì là nguyện vọng của toàn thể động vật nên hệ thống sẽ tặng cho một phần thưởng lớn.

Bây giờ, cô chỉ có thể đợi đến khi vườn bách thú được tu bổ xong xuôi, sau đó trông cậy vào phần phát sóng trực tuyến của Phan Đại Đại.

Ngoài tu bổ cây cối bên ngoài thì sự điều chỉnh lớn nhất của vườn bách thú trong nỗ lực quảng bá lần này là tăng cường sự tương tác giữa động vật ăn cỏ và du khách.

Nhưng chỉ cần dựa theo kế hoạch của Đường Phỉ, mỗi ngày tổ chức các hoạt động tương tác với động vật khác nhau, thậm chí có thể dựa theo thời gian cho ăn của nhân viên chăn nuôi, không chừng mỗi ngày du khách có thể trải nghiệm tự tay cho các loại động vật ăn cỏ ăn. 

Như vậy sẽ không xung đột với thời gian ăn uống trước đó của các loài động vật, cũng sẽ không vì vậy mà động vật được chăm sóc quá độ.

Nhân viên mới của vườn bách thú sẽ không hiểu việc nhanh như vậy, vì vậy, những nhân viên cũ sẽ phải làm thêm một vài công việc.

Khi lên kế hoạch, Đường Phỉ đã ghi ra những vấn đề cần giải quyết một cách rõ ràng, có Từ Dương giúp đỡ, cô có thể rút ngắn thời gian đi dạo, gặp nhân viên chăm sóc nào không hiểu vấn đề, cô sẽ đứng lại kiên nhẫn giải thích.

Mọi người cũng không phải quá vui vẻ, nhiều nhất cũng chỉ oán giận hai ba câu, nhưng có lời giải thích của Đường Phỉ, mọi người đều có thể hiểu được.

Trong vài ngày ngắn ngủi, vườn bách thú Hâm Hâm đã được trang hoàng lại một cách khác biệt so với tình hình tàn tạ trước đó.

Dường như tất cả nhân viên đều biết rằng sắp tới sẽ có một đợt kiểm tra lớn, bây giờ làm tất cả những điều này đều vì muốn vườn bách thú thuận lợi vượt qua được đợt khảo sát này.

Mà càng làm cho nhân viên khó hiểu là ngay cả những động vật trong vườn bách thú dường như cũng bị ảnh hưởng, cảm xúc của chúng đã phấn khởi hơn nhiều, thời gian hoạt động cũng nhiều hơn trước kia rất nhiều.

Mọi người đều không biết, nhóm động vật đang chờ đợi một con hổ con quay về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play