Đường Phỉ: "Được thôi, nếu em đã muốn tham gia thi đấu, vậy ngày mai bắt đầu tập luyện đi nhé." Cô vừa nói vừa sờ vào đầu của Lôi Tử.
Để tham gia cuộc thi, cần phải trải qua quá trình luyện tập rất cực khổ mới giành được giải thưởng.
Trên thực tế, bây giờ giám đốc đã hứa sẽ xuất tiền mua lại Túng Bảo, chỉ cần có thể đạt được mục tiêu trong vòng một tuần, vấn đề của Túng Bảo sẽ được giải quyết.
Thế nhưng, đối với Lôi Tử, nó vốn là chim bồ câu đưa thư mang trong mình dòng máu bồ câu đua, bởi vì ám ảnh tổn thương tâm lý mà không muốn dang rộng đôi cánh, đối với nó mà nói thì vô cùng đáng tiếc.
Đường Phỉ cũng hy vọng có thể nhìn thấy Lôi Tử được bay lại, vì vậy cô đã không nói với chúng về thỏa thuận với giám đốc.
Hơn nữa, nếu thực sự có thể giành được giải thưởng, tiền thưởng sẽ cao tới một trăm nghìn tệ, cũng có thể giúp đỡ phần nào cho các con vật này vào những thời điểm then chốt. Điều đó cũng có thể thêm một sự bảo đảm cho cuộc sống của Túng Bảo trong vườn bách thú sau này. Lỡ như thỏa thuận thất bại, ít nhất trong tay cô vẫn có tiền và đồng vàng trong trò chơi, chỉ cần vườn bách thú cung cấp nơi chốn, cô có thể tự gánh vác cuộc sống của Túng Bảo.
Còn chuyện khác, đó chính là thỏa thuận với giám đốc.
Cần phải tăng số lượng khách tham quan lên một nghìn người mỗi ngày trong vòng một tuần.
Nếu là một công viên giải trí bình thường mới mở, có thể đầu tư vào việc quảng cáo trong kỳ nghỉ hè và thu hút nhiều người đến chơi hơn, nhưng Vườn bách thú Hâm Hâm đã có lịch sử hàng chục năm.
Mỗi người dân ở thành phố Lâm Thủy đều biết đến vườn bách thú này, vậy nên, đầu tư vào quảng cáo sẽ vô dụng. Và Lâm Thủy cũng không phải là một thành phố tập trung vào phát triển du lịch. Do đó, không có nhiều khách tham quan bên ngoài đến trong kỳ nghỉ hè.
Muốn tăng lượng khách tham quan thì nhất định phải tìm cách khác.
Đường Phỉ vừa ôm Lôi Tử, nhẹ nhàng vuốt bộ lông của nó, vừa suy nghĩ.
“Chíp!” Em gái mắt to đột ngột kêu lên.(CaibapxTYT)
Đường Phỉ cũng đưa tay ra và chạm vào đầu nó.
[ Trình tự viên ]: Sao rồi, sao rồi? Chị gái có hiểu không?
[ Em gái mắt to ]: Tôi đã đưa cho chị ấy tờ rơi của Cuộc thi bồ câu đưa thư rồi, có vẻ như chị ấy đã hiểu, hình như vừa rồi còn nói sẽ đưa Cúc cu cúc cu đi huấn luyện.
[ Cúc cu cúc cu ]: Đúng rồi, hình như chị ấy đã nói vậy đấy.
[ Trình tự viên ]: Vậy thì tốt quá rồi. Nhưng vẫn còn một vấn đề nữa. Mặc dù chị gái biết chuyện Cuộc thi bồ câu đưa thư, nhưng chị ấy có biết chúng ta muốn cứu Túng Bảo không?
[ Ông lớn ]: Đây thực sự là một vấn đề khó nhằn.
[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: Tôi nghĩ chị ấy chắc chắn biết đó!
[ Ông lớn ]: Tiền thưởng cho vị trí thứ nhất trong cuộc thi bồ câu đưa thư là một trăm nghìn tệ... Liệu có đủ để mua lại Túng Bảo không?
[ Tiểu Phì Thu ]: Không biết nữa... Tôi cũng không biết một trăm nghìn tệ là bao nhiêu tiền, nhưng nghe nói là nhiều lắm!
[ Cúc cu cúc cu ]: Tôi chỉ đếm được từ 0 đến 5. Tôi cũng không biết một trăm nghìn là bao nhiêu, dù không đủ nhưng chúng ta cũng phải cố gắng hết sức.
[ Giúp tôi lên ngôi vua ]: Tôi nghĩ như vầy, bây giờ chúng ta cũng không biết liệu @Cúc cu cúc cu có thể giành được vị trí thứ nhất hay không...
[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: Không! Cúc cu cúc cu chắc chắn sẽ giành được vị trí thứ nhất!
[ Giúp tôi lên ngôi vua ]: Nhóc à, ý tôi là nếu.
[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Ồ...
[ Giúp tôi lên ngôi vu a]: Cho dù giành được vị trí thứ nhất, chúng ta cũng không biết rằng liệu một trăm nghìn tệ có đủ để mua lại Túng Bảo hay không? Nếu chúng ta đều không biết hai chuyện này, vậy thì không cần nghĩ đến nó nữa. Cứ làm trước đi, nếu không được thì chúng ta sẽ nghĩ cách khác.
[ Cầu Cầu ]: Không đâu, Túng Bảo không đắt như vậy đâu, những con hổ thành thạo mọi thứ trong rạp xiếc cũng không đắt đến mức như thế, Túng Bảo không biết gì cả, có lẽ ông chủ cũng sẽ không đòi giá cao đâu.
[ Em gái mắt to ]: Ừm... Có lý đấy.
[ Công Thành Sư ]: Tốt quá rồi, sau này đi đến núi hổ bên cạnh, tôi lại có thể nghe thấy tiếng hổ gầm rồi!
[ Cá koi béo phì ]: Lâu quá không được nghe tiếng hổ gầm rồi.
[ Cầu Cầu ]: Trước mắt, tiếng kêu của Túng Bảo cũng không lớn hơn tôi là mấy, nhưng một ngày nào đó nó sẽ lớn thôi.
[ Công Thành Sư ]: Sao đột nhiên lại thấy cảm động thế này...
[ Giúp tôi lên ngôi vua ]: Túng Bảo thật sự rất đáng thương, mong Túng Bảo được trở về nhà!
[ Trình tự viên ]: Mong Túng Bảo được trở về nhà!
[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: Mong Túng Bảo được trở về nhà!
Sau khi suy nghĩ, Đường Phỉ bắt đầu tìm kiếm một số bài đăng trên mạng về cách huấn luyện chim bồ câu đưa thư, những chú chim bồ câu chưa chính thức tham gia cuộc thi như Lôi Tử, khả năng cao sẽ bị lạc đường bay.
Mà cho dù là chim bồ câu đưa thư có thể tham gia thi đấu, nhưng xác suất lạc đường bay trong thi đấu cũng không nhỏ.
Đây có thể coi là sự đào thải tự nhiên trong nghề nuôi chim bồ câu đưa thư, nên thông thường, chủ trại nuôi chim bồ câu đưa thư đều nuôi rất nhiều con, cho dù bồ câu có bị lạc mất như vậy thì vẫn còn đủ bồ câu tham gia thi đấu.
Muốn giảm tình trạng thất thoát chim bồ câu thì chỉ có thể tiến hành theo từng bước.
Đường Phỉ mở bản đồ, sau khi lập ra kế hoạch lộ trình huấn luyện cho Lôi Tử trong vài ngày tới, cô bắt đầu giải quyết một vấn đề quan trọng khác. Cô liên lạc với Phan Đại Đại trên WeChat. ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Đường Phỉ, tìm tôi có chuyện gì thế?"
"Sắp tới, khi nào có thời gian, anh đến vườn bách thú một chuyến được không? Tôi muốn bàn bạc một chút về việc hỗ trợ livestream với anh."
Phan Đại Đại là một trạch nam* điển hình, ban đầu anh ấy là một lập trình viên, lúc đi làm cũng là người viết code, sau đó phát hiện công việc này thật sự quá nhàm chán đối với tính cách của mình, hơn nữa, trong nhà còn có quặng mỏ, tiền lương của anh ấy cũng không tệ, vì vậy anh ấy đã quyết định trở thành một streamer.
*trạch nam: là từ để nói về các chàng trai chỉ muốn được ở một mình trong không gian riêng của bản thân.
Bây giờ, khi livestream, về cơ bản, anh ấy sẽ chạy xung quanh bên ngoài, nhưng khi rảnh rỗi, anh ấy lại trở về trạng thái trạch nam của mình.
Khi Đường Phỉ liên lạc với anh ấy, anh ấy vẫn còn đang mơ ngủ.
Vừa nhìn thấy Đường Phỉ nói sẽ hỗ trợ mình livestream, anh ấy lập tức vươn vai đứng dậy, sau khi tắm rửa qua loa thì điên cuồng lao đến vườn bách thú.
Phải biết rằng, với tư cách là một người từng quyết tâm nổi tiếng trên mạng, anh ấy quyết tâm trở thành Anh trai gấu mèo đang cực kỳ nổi tiếng bây giờ.
Đúng... Không sai. Anh ấy từng là một người nổi tiếng trên mạng, khi mới ra mắt, anh ấy đã trở nên nổi tiếng nhờ trang chủ giới thiệu. Một bài hát cover ma mị đã cho anh ấy nếm trải mùi vị của một người nổi tiếng trên mạng. Anh ấy đã tự viết lời cho bài hát đó và đưa tất cả các loài động vật vào lời bài hát, nhưng anh ấy đã buộc phải gỡ bỏ bài hát do tranh chấp bản quyền. Phan Đại Đại, người trở nên nổi tiếng với tốc độ tên lửa, lại được trải nghiệm mùi vị của tốc độ rơi tự do.
Vốn dĩ anh ấy cũng khá hâm mộ Anh trai gấu mèo vì có tư duy sáng tạo và vận may như vậy, nên đã đến hậu trường của Rạp xiếc Hoàng Gia để livestream, nhưng sau khi đích thân đến đó, anh ấy mới phát hiện nội dung của buổi livestream đó đều là giả!
Kể từ khi đến Rạp xiếc Hoàng Gia lần đó, anh ấy đã quyết tâm phải trở thành người livestream trên mạng nổi tiếng hơn cả Anh trai gấu mèo.
Vốn dĩ anh ấy không có cơ hội, nhưng lần này thì khác, lần này được sự giúp đỡ của Đường Phỉ - nhân viên chăm sóc tại vườn bách thú Hâm Hâm, anh ấy có linh cảm buổi livestream lần này chắc chắn sẽ hay hơn Anh trai gấu mèo giở trò dối trá đó gấp trăm lần!
Anh ấy chạy nước rút một trăm mét đến vườn bách thú và xuất hiện trước mặt Đường Phỉ.
"Đường Phỉ, cô nói xem, cô muốn hỗ trợ tôi livestream như thế nào?"
"Thật ra tôi cũng không tự tin lắm. Dù sao tôi cũng không biết gì về livestream cả. Hay là chúng ta đi một vòng xung quanh trước đi?" Nói xong, cô vừa đi dạo quanh vườn bách thú với Phan Đại Đại, vừa nói về kế hoạch cô muốn tăng lượng khách tham quan cho vườn bách thú với anh ấy.
"Cô nói sao? Tăng lượng khách tham quan từ năm trăm lên một nghìn trong vòng một tuần á?" Phan Đại Đại vô cùng sửng sốt khi nghe điều này.
“Sao vậy, anh nghĩ mục tiêu này không thể thực hiện được sao?"
"Cái này... Cũng không phải. Lần trước, sau khi Anh trai gấu mèo livestream tại rạp xiếc, mỗi ngày rạp xiếc đều biểu diễn thêm và vẫn có thể chật kín chỗ. Nếu như livestream lần này của tôi có thể thành công, nói không chừng có thể đạt được mục tiêu này! Hơn nữa, bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, công việc kinh doanh của vườn bách thú chắc rất tốt nên tôi nghĩ cũng không quá khó khăn, chúng ta thử xem sao.”
Đường Phỉ: "Được thôi."
Sau khi đi dạo một lúc, vẫn chưa thấy được nhiều động vật, Phan Đại Đại nói.
"Thật ra, tôi có một đề nghị, nếu muốn tăng lượng khách tham quan thì cần phải cải thiện từ mọi góc độ.”
"Anh nói đi."
"Dựa theo kinh nghiệm làm streamer ngoài trời trước đây của tôi, vườn bách thú không chỉ nên trưng bày động vật mà còn phải làm tốt công tác xanh hóa. Dù sao trong kỳ nghỉ hè, người lớn đều đưa theo trẻ nhỏ đến chơi, những bãi cỏ và bụi cây này hoàn không có người chăm sóc, sau khi đến đây một lần, cũng không muốn tới lần thứ hai nữa.”
Đường Phỉ gật đầu: "Anh nói tiếp đi."
"Cô thấy đấy, sau khi những cành cây này mọc ra, nếu không được cắt tỉa, một mặt sẽ rất khó coi, mặt khác cũng sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm của du khách trong vườn."
Đường Phỉ ghi lại: "Được rồi, tôi sẽ báo cáo với cấp trên về chuyện này, chúng ta tiếp tục đi."
Hai người họ vừa nói chuyện, vừa đi đến khu vực động vật ăn cỏ.
Phan Đại Đại tiếp tục nói: "Thực ra, tôi đã phát hiện ra một số vấn đề khi đến thăm dò lần trước. Vườn bách thú Hâm Hâm không thích hợp để livestream. Một mặt là vì trạng thái tinh thần của các loài động vật ở đây không tốt lắm, nên rất khó để hiển thị những điểm sáng trong quá trình livestream. Mặt khác, có hai vấn đề rất quan trọng đang tồn tại trong vườn bách thú này."
Trước đây, Đường Phỉ nghĩ rằng Phan Đại Đại có tính cách cẩu thả, có vẻ cũng không đáng tin cậy. Nhưng lần này vì muốn hoàn thành nhiệm vụ nên cô đã tìm anh ấy bàn bạc trước, cô mới phát hiện ra Phan Đại Đại không phải chỉ có vẻ ngoài. Dù sao anh ấy cũng là streamer chuyên nghiệp, những vấn đề anh ấy nói rất rõ ràng mạch lạc. Đường Phỉ vừa nghe vừa ghi chép cẩn thận.
"Ừm, anh nói đi."
"Đầu tiên, nhiều khách tham quan trong vườn bách thú cho động vật ăn một cách tùy tiện và đe dọa chúng bằng giọng nói. Một mặt, họ lại dạy hư các bạn nhỏ và khiến khách tham quan khó có được trải nghiệm tích cực. Nhưng mặt khác, vườn bách thú lại không cho khách tham quan có cơ hội tương tác để tiếp xúc gần gũi với động vật. Không phải là tôi đề xướng việc tiếp xúc gần gũi, nhưng nếu không có cơ hội nào, chỉ sợ sẽ mất đi một phần khách tham quan. Dù sao thì mục tiêu bây giờ của cô là tăng số lượng khách tham quan mà."
"Ừm, cũng có lý."
"À... Điều nghiêm trọng nhất, tôi nghĩ vẫn là tình trạng của động vật. Dù sao, dự án chính của vườn bách thú là triển lãm động vật, Đường Phỉ... Tôi nghĩ điều này nên được thể hiện trong buổi livestream, nếu không có gì nổi bật, đừng nói đến việc thu hút doanh nghiệp đến sở thú, một buổi livestream nhàm chán như vậy cũng có thể làm tôi mất đi người hâm mộ. ”
Đường Phỉ cố nén cười: "Được rồi, vấn đề này cứ giao cho tôi, tôi sẽ tìm cách để cải thiện những gì mà anh vừa nói, về phía anh cũng nên chuẩn bị một chút, tuyên truyền giai đoạn đầu hay gì đó, năm ngày sau chúng ta sẽ bắt đầu livestream."
"Năm ngày? Trời ơi, trong thời gian ngắn như vậy thật sự có thể làm xong sao?"
“Anh yên tâm đi.” Đường Phỉ mỉm cười.
"Vậy được, mấy ngày tới tôi cũng đi chuẩn bị một chút, tìm một vài người bạn livestream để giúp tôi tạo nhiệt."
Sau khi trò chuyện với Phan Đại Đại xong, Đường Phỉ lập tức bắt đầu lập kế hoạch cải tạo Vườn bách thú Hâm Hâm, sắp xếp công việc tỉ mỉ, phân bổ nhân lực và vật lực, bao gồm cả khoản dự trù sơ bộ, mọi thứ đều có kế hoạch kỹ càng.
Chẳng mấy chốc, kế hoạch này đã được đặt trên bàn làm việc của La Vũ Hâm.
Lúc này, khi nhìn thấy Đường Phỉ, La Vũ Hâm có một loại cảm giác vừa đau đầu, vừa mong đợi.
Mong đợi là vì sự năng nổ và năng lực của cô khiến anh ấy cảm thấy nguồn tài trợ của mình có hy vọng, còn điều đau đầu là... dường như mỗi lần nhìn thấy Đường Phỉ, anh ấy đều phải tiêu tiền...
"Giám đốc, những khoản đầu tư này là rất cần thiết. Thực ra, những công việc này nên được hoàn thành trong quá trình quản lý hàng ngày. Chính vì một số việc không đáng kể làm không tốt, nên mới dẫn đến việc lượng khách tham quan đến vườn bách thú suy giảm như vậy. Làm tốt những chuyện này, tôi sẽ nắm chắc hơn cho công việc tuyên truyền tiếp theo. "
La Vũ Hâm xoa xoa thái dương: "Đừng nói đến những chuyện khác, công việc trang bị thêm này có thật sự cần thiết không?”
"Về điểm này, tôi cũng đã điều tra. Giai đoạn gần đây, nhân viên chăm sóc vườn bách thú của chúng ta giảm đi đáng kể, lại không kịp bổ sung nhân sự mới. Nếu chúng ta chuyển nhân viên từ vị trí ban đầu sang làm những việc này, tất nhiên sẽ vừa không thuần thục, vừa làm chậm trễ công việc của mình. Vì vậy, đề xuất của tôi là bắt đầu tuyển dụng ngay lập tức.”
La Vũ Hâm đọc đi đọc lại bản kế hoạch nhiều lần, cuối cùng vẫn miễn cưỡng ký tên.
Trong lòng Đường Phỉ vui như nở hoa, có thứ này rồi, livestream càng vững tâm hơn, Túng Bảo có hy vọng trở về nhà rồi!