[ Giúp tôi lên ngôi vua ]: Được rồi được rồi,
cậu không nghe nói ngay cả Công Thành sư tử cũng không đủ ăn sao mà cậu còn
tuyệt thực, chúng ta phải thêm một quy định là không được lãng phí lương thực.
[ Tịch Nhất Âu ]: Có thể cân nhắc.
[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: Hả…
Đường Phỉ nhìn thấy nơi này, lúc đầu cực kỳ
khiếp sợ, sau đó phát hiện ra rằng nhóm chat này chính là nhiệm vụ Thần Khí. Có
thể nép mình vào đây theo dõi suy nghĩ và sở thích của các loài động vật, thật
là tuyệt vời!
Đột nhiên cô tràn đầy mãn nguyện cho công việc
của ngày mai.
Không phải độ yêu thích của Vân Tử với cô là
-100 sao, đây đúng là liều thuốc phù hợp, đợi độ yêu thích tăng lên thì sẽ dễ
dàng thăng cấp hơn.
[ Bạn có nhiệm vụ mới. ]
Đường Phỉ không offline, dòng nhắc nhở này đột
nhiên xuất hiện làm cho cô đang xem TV suýt chút nữa thì giật mình.
Cô mở giao diện bảng nhiệm vụ lên.
[ Loại nhiệm vụ ]: Hoàn thành ước nguyện của
động vật:
1. Cho
Vân Tử miếng táo còn vỏ.
2. Cho
Vân Tử nghịch nước.
Xin hỏi bạn có chấp nhận nhiệm vụ không?
Có/Không/Chưa]
Đường Phỉ:!!!
Cái này… thật thần kỳ, làm sao hệ thống biết
được nội dung trò chuyện của nhóm chat chứ?
Ở bên kia, Vân Tử vừa nói ra nhu cầu của mình
trong nhóm chat, bên này liền hiện ra thanh Nhiệm Vụ.
Cô chọn có.
Dù là vì lý do gì, nhiệm vụ này có vẻ như
không khó để hoàn thành.
Buổi chiều sau khi đi làm về, Đường Phỉ bước vào chuồng voi với bàn chải để
tắm cho voi.
[ Con voi đang cảnh giác với bạn ]
Quả nhiên, sau khi Vân Tử thấy cô cầm xô và bàn
chải bước vào liền không ngừng lui về phía sau, một bên lui về phía sau, vừa
lui vừa phát ra âm thanh cảnh cáo.
Dựa vào lịch sử trò chuyện, đáng ra Vân Tử
phải thích tắm mới đúng, Đường Phỉ cầm theo cái xô cố gắng đến gần hơn một
chút.
Vân Tử cứ lùi vào góc, một bong bóng -10 từ từ
xuất hiện trên đầu nó.
[ Cảnh báo: Độ yêu thích của Vân Tử với bạn đã
giảm xuống -100! Xin hãy nhanh chóng tăng độ yêu thích của Vân Tử với bạn! ]
Đường Phỉ:...
Đáng lẽ ra cô phải rất tức giận, nhưng cô lại
tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, tạm thời không cho Vân Tử tắm, từng bước
kéo thức ăn vào chuồng voi, sau đó cô bỏ đi thay vì háo hức tương tác với Vân
Tử như lúc sáng.
Đây cũng là phương pháp mà cô đã nghĩ ra sau
khi nhìn thấy cuộc trò chuyện của Vân Tử vừa rồi. Bây giờ Vân Tử có thái độ thù
địch rất nghiêm trọng với cô, nguyên nhân là bởi vì khi cô đến, Lý Nghệ, người
đã chăm sóc nó trước đó đã rời đi, trong một thời gian ngắn rất khó để thay thế
vị trí của Lý Nghệ trong tâm trí của Vân Tử, thay vì bận tâm thì cô nên làm
việc trong im lặng và làm những gì cần phải làm trước, đoán chừng Vân Tử cũng
có thể nhớ đến điểm tốt của cô.
[ Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ cho Vân
Tử ăn. Nhận được 2 điểm kinh nghiệm và 1 đồng vàng. ]
Đường Phỉ:!
A a a a!
Lần này cô không đi tìm Lý Nghệ, cũng không
quan tâm Vân Tử, thế mà nó lại tự nguyện ăn đồ ăn!
Đường Phỉ không kìm được nhìn những gì đang
xảy ra trong vòng tròn voi, cô mở WeChat trên điện thoại di động, bấm vào nhóm
trò chuyện.
[ Tiểu Phì Thu ]: @Thằng nhóc xinh nhất trong
thôn, cậu với nhân viên chăm sóc mới thế nào rồi?
[ Cá koi béo phì ]: Đúng rồi đúng rồi thằng
nhóc, buổi chiều đã ăn gì?
[ Công Thành Sư]: Này… Sao không ai hỏi tôi,
tôi vẫn chưa ăn gì nè…
[ Ông lớn ]: Ừ ha, sư tử à cậu còn không có mà
ăn hahahahaha.
[ Công Thành Sư]: Tôi nghe được trong tiếng
cười của cậu có niềm vui sướng khi người khác gặp nạn đấy.
[ Ông lớn ]: Không có không có, quy tắc của
nhóm làm sao tôi dám.
[ Thằng nhóc xinh nhất trong thôn]: Cảm ơn Ông
lớn đã quan tâm, hôm nay tôi mới ăn bữa thứ hai.
Đường Phỉ: Ha ha.
Cô hỏi thầm trong nhóm.
[ Thỏ Thỏ ]: @ Thằng nhóc xinh nhất trong
thôn, bữa thứ hai có hợp khẩu vị không?
[ Thằng nhóc xinh nhất trong thôn ]: À, cảm ơn
Thỏ Thỏ đã quan tâm, vừa rồi nhân viên chăm sóc cho tôi quả táo còn vỏ, chất
lượng tốt hơn so với trước đây.
Đường Phỉ thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên thằng
nhóc xinh nhất trong thôn này chính là Vân tử.
Cô mở bảng điều khiển ra xem, độ yêu thích của
Vân Tử tăng lên 5, bây giờ là -100.
Tuy rằng tăng lên không nhiều lắm nhưng cũng
may là nó không tiếp tục giảm.
Hôm nay cô tiếp tục hoàn thành công việc dọn
chuồng voi, nhận được rất nhiều tiền vàng cho việc xúc phân.
Hôm nay Vân Tử vẫn luôn cách cô một khoảng
cách nhất định, mặc dù cô không muốn lại gần, nhưng từ khóe mắt của mình, Đường
Phỉ nhận ra hôm nay Vân Tử dường như luôn âm thầm theo dõi nhất cử nhất động
của cô.
Đường Phỉ vẫn làm theo chiến lược cũ, không để
ý tới nó, cũng không còn cưỡng ép đến gần để cố gắng tắm cho nó, cô đặt một
thùng nước xuống rồi rời đi.
Sau đó đi ra ngoài, mở điện thoại xem nhật ký
trò chuyện của Vân Tử.
[ Thằng nhóc xinh nhất trong thôn ]: A a a a,
hôm nay nhân viên chăm sóc mới còn để lại cho tôi một thùng nước này!
[ Tiểu Phì Thu ]: Wow, tuyệt vời!
[ Ông lớn ]: Xem ra nhân viên cũ đã nói với cô
ấy biết những việc này!
[ Cá koi béo phì ]: Ha ha ha ha, tôi không hâm
mộ đâu, mỗi ngày tôi đều sống trong nước mà.
[ Trình Tự Viên ]: Tôi hâm mộ… Hôm nay trời
nóng quá, cái lồng sắt của tôi quá nhỏ! Thật ngột ngạt, nóng bức và bốc mùi!
[ Công Thành Sư]: @Thằng nhóc xinh nhất trong
thôn, tôi cảm thấy người chăn nuôi trước đây của cậu không tốt chút nào, sau
khi cô ta đến, tôi còn không được cho ăn no.
[ Giúp tôi lên ngôi vua ]: Ha ha ha ha @Công
Thành sư tử, trước đây cậu đã từng nói như vậy.
[ Công Thành Sư]:... Là thật mà…
[ Thằng nhóc xinh nhất trong thôn ]: Wow, chơi
nước vui quá, vui quá đi!
[ Trình Tự Viên ]:... Quá là!
[ Ông lớn ]: Gây khó chịu…
[ Công Thành Sư]: Ghen tị…
[ Thằng nhóc xinh nhất trong thôn ]: Tiếc cho
mọi người là không thể đến chơi cùng!
Đường Phỉ đi vòng quanh bên ngoài chuồng voi
và nhìn vào chuồng voi từ khu triển lãm, quả nhiên nhìn thấy Vân Tử đang dùng
mũi hút nước trong thùng và phun lên người mình, xem ra là đang chơi đùa rất
vui vẻ.
Chỉ là nó dường như rất quan tâm đến việc cô
ấy có ở trong chuồng voi hay không.
Phát hiện cô không ở đây, Vân Tử có vẻ chơi
càng vui hơn.
Một bong bóng màu lam hiện lên trên đầu nó, và
con số trên đó là +10!
Nhanh như vậy đã biến thành -85.
Đường Phỉ phát hiện chiến lược của cô rất
đúng, khi Vân Tử không thể chấp nhận cô, ngoại trừ công việc hàng ngày, cô nên
ít xuất hiện trước mặt nó thì tốt hơn.
[ Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ Điều
ước của Vân Tử, đạt được điểm 40 điểm kinh nghiệm, 50 đồng vàng. ]
Đường Phỉ kiểm tra bảng điều khiển của mình,
hiện tại điểm kinh nghiệm của cô là 44/200 và cô có 103 đồng vàng!
Thật là vui vẻ!
Cô kết luận rằng mặc dù các nhiệm vụ hàng ngày
có thể tăng thêm điểm kinh nghiệm và tiền vàng, nhưng số lượng được thêm vào
tương đối nhỏ và ít hơn nhiều so với các nhiệm vụ đặc biệt.
Chỉ tiếc là không phải lúc nào các nhiệm vụ
đặc biệt cũng có sẵn.
“Chị là nhân viên chăn nuôi của Vân Tử à?” Một
giọng nói trẻ con với giọng điệu nghiêm túc vang lên bên cạnh Đường Phỉ.
Đường Phỉ xoay người lại.
Ngay lập tức, cô bắt gặp một đôi mắt to tròn
đen láy, một cậu bé đang đút hai tay vào túi quần, nhưng vẻ mặt lại giống như
một ông già nhỏ bé đang lo lắng, đôi lông mày cau chặt lại.
“Tôi là.”
“Chị chịu trách nhiệm chăm sóc Vân Tử đúng
không? Voi châu Á trong tự nhiên cần tiếp xúc với nước mỗi ngày, chúng thích
tắm vào buổi sáng và buổi tối.”
Đường Phỉ: “Ừm, sau đó thì sao?" Cô không
hiểu người kia định nói gì.
Cậu bé nói với giọng điệu giáo dục người khác:
“Và sau đó chị chỉ đưa cho Vân Tử một xô nước! Như vậy là không đủ đâu!”
Đường Phỉ nhịn không được trợn tròn mắt, không
cho nó một thùng nước, chẳng lẽ phải cho một cái ao?
[ Bạn có nhiệm vụ mới. ]
Hả, lại có nhiệm vụ mới?
[ Loại nhiệm vụ: Đạt được mong muốn của du
khách Ngô Ngọc: Xem nhân viên chăm sóc tắm cho Vân Tử. Xin hỏi bạn có chấp nhận
nhiệm vụ hay không? Có / Không / Chưa”. ]
Ngô Ngọc?
Đường Phỉ nhìn đứa nhỏ trước mặt: “Em tên gì?”
Cậu bé sững người, biểu cảm cam chịu cho đến
chết mà không thay đổi tên hoặc họ: “Ngô Ngọc.”
“Ngô Ngọc, vậy em nghĩ chị nên chăm sóc Vân Tử
như thế nào?” Thái độ của Đường Phỉ lập tức trở nên hiền lành.
“Chị nên cho nó nhiều nước hơn để tắm! Điều đó
tốt cho tình trạng da của nó!”
Đường Phỉ: “À, em biết rất nhiều nhỉ.”
Ngô Ngọc: “Đây đều là em học được từ phim tài
liệu, xem nhiều một chút thì có thể biết được.”
Đường Phỉ: “... Thật ra chị biết, có điều chị
đang chơi trốn tìm với Vân Tử.”
Ngô Ngọc: “Người lớn các chị đều thích nói
dối, lần trước em đến đây cũng đã nói qua với một nhân viên chăm sóc, chị ta
cũng nói với em như vậy.”
Đường Phỉ: ...
Trẻ con bây giờ không dễ lừa đâu, không nói
chuyện với thằng nhóc nữa, Đường Phỉ ấn nhận nhiệm vụ.
Kinh nghiệm trước đây cho thấy rằng nhận các
nhiệm vụ đặc biệt này sẽ kiếm được nhiều tiền hơn so với các nhiệm vụ hàng
ngày.
Có điều tắm cho Vân Tử, chắc là không khó quá
đâu.
Cô lại đi vào chuồng voi, đầu tiên ngẩng đầu
nhìn về phía khu triển lãm du lịch, quả nhiên cậu bé vẫn đứng bên ngoài làm
giám thị trông coi.
Khi Vân Tử thấy cô đi vào, nó không nghịch
nước nữa, ậm ừ quay người lại, chổng mông về phía cô.
[ Một con voi cũng không muốn nhìn mặt bạn
]
Đường Phỉ đã kết nối trực tiếp với ống nước cao
su, vòi này thường được sử dụng để làm sạch chuồng voi.
Có điều Lý Nghệ không có dặn dò cô rửa, bởi vì
cô rất ít khi làm chuyện này.
Đường Phỉ mở vòi nước ra, vặn lớn, cắm đầu kia
của vòi vào chuồng voi.
Không nói một lời, cô trực tiếp lấy vòi và
phun về phía cơ thể của Vân Tử.
“Áng!” Vân Tử không hài lòng hét lên, một con
số -10 to tướng hiện lên trên đầu nó.
Đường Phỉ không bỏ cuộc, cô tiếp tục phun nước
cho nó, chẳng mấy chốc toàn thân nó đã ướt sũng nước. t
Mặc dù Vân Tử
phản đối nhưng cũng không bỏ chạy, ngược lại lúng túng đứng ở nơi đó,
sau một lúc, nó phát hiện ra việc này còn vui vẻ thú vị hơn so với múc nước
trong thùng, liền bắt đầu vui vẻ.
Được một lúc thì nó dùng mũi hứng nước, được
một lúc thì lại nằm lăn ra đất. Lăn trái lăn phải, giống như nó phát hiện ra
chơi như vậy thì có thể làm ướt cả người.
Một bên chơi đùa còn một bên thì rung đùi đắc
ý, hất đất lên, muốn ném bùn và nước vào người Đường Phỉ.
Đường Phỉ cũng ngây người, đây là lần đầu tiên
kể từ khi tiếp nhận chăm sóc Vân Tử, cô cảm thấy nó đáng yêu như vậy.
Tất nhiên, kỹ năng của cô cũng được đánh giá
là nhanh nhẹn, vừa né khéo léo, vừa chĩa vòi chính xác về phía Vân Tử.
Ngô Ngọc đang đứng bên ngoài xem đã vô cùng
sửng sốt, hóa ra làm nhân viên chăm sóc lại là công việc thú vị như vậy!
Một bên Vân Tử đang chơi, một bên thì trên đầu
có những con số.
+5…
+2…
+1…
+3…
+6…
Chờ đến khi Đường Phỉ đã tắm xong cho nó, độ
yêu thích của Vân Tử đối với cô đã tăng lên đến
-71!
[ Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ đạt
được mong muốn của Ngô Ngọc, đạt được 40 điểm kinh nghiệm, 50 đồng vàng. ]
Ha ha ha ha, nhiệm vụ hoàn thành! Vô cùng hoàn
hảo!
Đợi sau khi tắm xong, cô quay đầu lại nhìn khu
triển lãm, phát hiện khu triển lãm không lâu sau đã có mấy du khách vây quanh
dừng lại xem, có ba mẹ với trẻ em, nhìn thấy Vân Tử ngây thơ và đáng yêu, đứa
trẻ cũng rất hạnh phúc.
Đường Phỉ tắt vòi và bước ra ngoài.
“Ngô Ngọc, lời em nói lúc nãy chính là như vậy
phải không?” Trên mặt Ngô Ngọc không giấu được vẻ kinh ngạc, con ngươi càng
thêm sáng ngời: “Đúng vậy!”