Lý Nghệ nhíu mày, thật sự ghét bỏ rồi lui về sau, trên người động vật vừa bẩn thỉu vừa hôi thối, vốn dĩ cô ta không nghĩ tới phải giải quyết vấn đề ngay bây giờ, cô ta nhìn về phía Đường Phỉ: “Nó bị bệnh ở đâu?”

Đường Phỉ bất đắc dĩ buông tay: “Chính là nó không muốn ăn gì hết.”

Lý Nghệ đá vào một bó cỏ khô: “Vân Tử, ăn cỏ đi.”

Vân Tử đánh rắm, ngoan ngoãn chạy qua dùng mũi hút cỏ khô đưa vào miệng, tướng ăn quả thật rất vui vẻ.

[Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ cho Vân Tử ăn. Nhận được 2 điểm giá trị kinh nghiệm, 1 đồng vàng]

Đường Phỉ: …

Vân Tử là nó cố ý sao?

Lý Nghệ lạnh mặt: “Không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây.” Giọng điệu không hề che dấu sự ghét bỏ và tức giận.

Đi về phía trước, Lý Nghệ trong lúc vô ý nhìn thấy rau dưa hoa quả và cỏ khô đã hư bị Đường Phỉ vứt đi.

“Đường Phỉ! Cô như vậy là không được rồi!” Lý Nghệ kêu lên.

Đường Phỉ: “Sao vậy?”

“Cô làm như vậy là lãng phí rất nhiều rồi!”

“Nhưng mà…Những cái này đa số đều đã bị hư rồi mà!”

Lý Nghệ cực kỳ nổi giận: “Cô có biết những thức ăn gia súc này rất đắt hay không hả? Cô lại vứt đi nhiều như vậy là sao! Bây giờ là mùa hè, thức ăn gia súc không dễ bảo quản, nếu có bị hư thì cũng rất bình thường, cô lãng phí như vậy, vườn bách thú của chúng ta còn sống được nữa sao!”

Đường Phỉ không đồng ý, cô nói: “Chị Lý, nguyên liệu nấu ăn bị hư cũng bỏ vào trong thức ăn gia súc, bây giờ thời tiết rất nóng, nếu lỡ như động vật mắc bệnh, vườn bách thú của chúng ta có gánh vác được tổn thất không?”

Lý Nghệ cắn răng: “Bảo cô làm sao thì cô làm như vậy đi, cô là người mới đến đây thôi, sao lại dám nói nhiều như vậy! Hôm nay không tính, lần sau nếu để tôi phát hiện ra, tôi sẽ trực tiếp nói với La Đại Cương đuổi cô đi.”

Cô ta nói xong, dậm chân rời đi.

Đường Phỉ đau đầu không thôi, thức ăn bị hư vứt đi cũng có thể cho động vật ăn sao? Lỡ sinh bệnh thì ai lo đây?

Thôi bỏ đi, đi một bước tính một bước thôi, ai bảo cô tìm được công việc thử nghiệm trò chơi này chứ, trò chơi mà cô tình cờ chơi lại là vườn bách thú này nữa chứ.

Nhưng mà làm Đường Phỉ không ngờ tới, ngay khi bóng dáng Lý Nghệ vừa biến mất, Vân Tử bất ngờ vọt tới bên lồng sắt, phát điên mà dùng mũi gõ vào lồng.

“Rầm…Rầm…Rầm…”Phát ra âm thanh rất lớn, Đường Phỉ khuyên như thế nào cũng không dừng lại, Vân Tử gõ tới 10 phút mới chịu dừng lại.

[Một con voi đau khổ muốn chết]

Theo nội dung những chữ này, trên đầu của Vân Tử hiện lên một cái bong bóng khí rất lớn, mặt trên ghi một con số là -50.

Đường Phỉ:...

Trong nháy mắt, vô số rào cản hiện lên trong đầu cô, còn có thể làm như thế nào nữa, đương nhiên là tha thứ cho nó rồi, người văn minh không nói lời thô tục, phải ổn định được tình hình, cô phải kiểm soát được bản thân, không thể cùng một con voi nhỏ ấu trĩ mà so đo chuyện nhỏ được.

Việc tiếp theo cũng không cần Vân Tử phối hợp, Đường Phỉ dùng phương pháp của Lý Nghệ, cách ly Vân Tử ở sau, bắt đầu quét dọn chuồng voi. Trước đây, khi cô là nhân viên vệ sinh, nhiều nhất cũng chỉ là quét dọn lá rụng và nhiều loại rác thải khác ở công viên, bây giờ khi cô cầm xẻng mới phát hiện làm nhân viên chăm sóc gia súc còn mệt hơn làm nhân viên vệ sinh.

Súc vật này đúng là một con sen khổng lồ mà!

Phân nhiều, rất nặng, mùi khó chịu, lượng công việc quả thật rất lớn!

Càng làm cho cô một lời khó nói hết chính là, mỗi lần đưa xẻng vào đống phân, đều nghe thấy tiếng tiền vàng rơi vào túi tiền, cô vừa làm việc vừa mở giao diện ra kiểm tra, lúc này mới phát hiện, mỗi một đống này lại có thể thêm được 1 đồng vàng!

Quả thật là…

Thật nhiều nha!

Phải biết rằng nhiệm vụ trước kia của cô, mỗi lần cũng tăng lên 1 đồng vàng nhưng tốc độ tích lũy đồng vàng rất chậm.

Nhưng hôm nay đụng vào đống phân này mới biết được hóa ra đây là công việc kiếm tiền tốt nhất!

Cô tin rằng sau khi đưa trò chơi này ra thị trường, không biết có bao nhiêu người yêu thích dọn phân ở vườn bách thú này đây…

Buổi trưa, cô ăn cơm ở căn tin vườn bách thú, Đường Phỉ đã mệt tới nỗi tay không thể nâng lên được.

Công việc buổi chiều rất đơn giản, chỉ cần cho Vân Tử ăn và tắm rửa, nhưng… với thái độ trước mắt của Vân Tử với cô, không thể thiếu được một trận đánh ác liệt, chỉ là không thể chuyện nào cũng tìm Lý Nghệ giúp đỡ được, đối phương cũng chưa hẳn sẽ nguyện ý giúp cô, Đường Phỉ nghĩ tới liền cảm thấy đau đầu.

Cô vừa mới đến vườn bách thú này, cũng không có bạn bè nào, một mình liền ngồi ở góc xa, vừa ăn cơm vừa chơi điện thoại.

Ôi, sao Wechat hôm nay có điểm khác với thường ngày vậy nhỉ?

Không đợi cô xem kĩ, trên màn hình hiện ra một dòng chữ: 

[Tịch Nhất Âu mời bạn tham gia nhóm chat của vườn bách thú, xin hỏi bạn có đồng ý không?]

Đường Phỉ không hiểu chuyện gì, Tịch Nhất Âu là ai, anh ta cũng không nằm trong danh sách bạn tốt của cô, tại sao lại mời cô tham gia nhóm?

Cô mơ màng mà đồng ý, dù sao tên của nhóm chat này cũng là nhóm vườn bách thú nói chuyện phiếm, chắc là nhóm của các nhân viên tự lập nên.

[Chúc mừng bạn, bạn đã thành công tham gia nhóm, mời mau chóng lưu ý danh mục cho từng thành viên.]

Đường Phỉ: …

Đây vẫn là Wechat cô vẫn hay dùng sao? Trước đây, khi cô tham gia vào nhóm sao không hề có loại nhắc nhở như vậy.

Lúc này, khi cô bấm vào giao diện của nhóm, cửa sổ chat cứ cuộn chữ liên tục.

[Tịch Nhất Âu]: Mọi người hoan nghênh thành viên mới nào [Thỏ thỏ đáng yêu như vậy tại sao lại muốn ăn thỏ thỏ] gia nhập vào nhóm chat.

[Trình tự viên]: Hoan nghênh!

[Ông lớn]: tung hoa!

[Tiểu Phì Thu]: Có người mới nha!

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: icon lăn lộn hoan nghênh!

[Công Thành sư]: A ha ha, là thỏ thỏ à, tôi thích ăn thỏ thỏ lắm nha!

[Thông báo: Công thành sư tử tử vi phạm quy định của nhóm, bị cấm nói chuyện 1 tiếng.]

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Phụt, tôi vừa mới lên đã thấy tin nhắn, ha ha…

[Ông lớn]: Tiểu lão đệ, lại bị cấm nói rồi!

Đường Phỉ nhìn thấy trong diễn đàn ầm ĩ không chịu được, cảm thấy hệ thống phân tên cho mình quá dài.

Nhưng mà con thỏ cũng khá đáng yêu, vậy đổi tên thành Thỏ thỏ thôi.

[Thông báo: Thỏ thỏ đáng yêu như vậy tại sao lại muốn ăn thỏ thỏ đổi tên thành Thỏ thỏ.]

Đường Phỉ:...

Cô có thể rời nhóm được không?

Tại sao đến việc đổi tên mà ai cũng biết vậy?

Cô không hiểu được trong diễn đàn đang nói chuyện gì, vừa muốn ở bên vừa muốn thấy tin tức mới.

[Tịch Nhất Âu]: Tôi lặp lại một lần nữa nội quy của diễn đàn, không được xúc phạm nhân thân! Không được kì thị giống loài! Thành lập diễn đàn vì bảo đảm quyền lợi của mọi người. Được rồi, hôm nay bắt đầu thảo luận, mọi người trong cuộc sống hằng ngày có khó khăn gì, có vấn đề gì, đều có thể nói ra.

Đường Phỉ: A, làm cái gì vậy, còn kì thị giống loài sao? Làm cho mọi loài đều giống nhau, đây thật sự là một nhóm trò chuyện trong vườn bách thú sao? Chỉ sợ là một nhóm diễn kịch mà thôi.

Tất cả mọi người đều im lặng.

[Tịch Nhất Âu]: Được rồi, tôi đã nói xong, mọi người nói chuyện đi.

Qua một hồi lâu…

[Cá koi béo phì]: Tôi nói trước nha, đầu tiên địa bàn của tôi quá nhỏ, hoàn toàn không bơi được!

[Trình tự viên]: Ai, đừng nói nữa, không gian ở đây quá nhỏ hẹp, mùi hôi nồng nặc, khiến cho tôi không có chút cảm giác muốn ăn nào!

[Ông lớn]:  Gần đây thì quá nóng nha, ngày hôm đó không có cách nào mà chịu đựng được!

[Tịch Nhất Âu]: Vấn đề của không gian không giải quyết được, cũng đã là vấn đề cũ của vườn bách thú chúng ta, còn có nhu cầu cấp bách nào cần giải quyết không?

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Người chăm sóc của cháu đã bị đổi rồi… Bíp bíp, có thể đổi lại cho cháu được không! Cháu muốn dì Lý của cháu cơ! Oa a a a!!!

[Cá koi béo phì]: A, con trai à, đổi người chăm sóc của con sao? Con có biết vì sao phải đổi không?

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Con cũng không biết, con chỉ biết dì ấy đi chăm sóc cho @Công Thành sư thôi à.

[Giúp ta lên ngôi vua]: Gần đây, trong vườn này thường xuyên thay đổi nhân sự, người chăm sóc của tôi cũng bị thay đổi, nhưng bởi vì ban đầu là người kia rời vị trí công tác, đây là điều bình thường, con trai à, quen rồi thì sẽ tốt thôi.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Ô ô ô! Cháu không thể quen được, đổi lại cho cháu đi mà a a a!

Đường Phỉ: …

Cuộc nói chuyện phiếm trong diễn đàn này có phần hơi kì lạ nhỉ. Cái gì mà người chăm sóc, cái gì mà thay đổi người chứ?

Sao cô lại có cảm giác kì lạ, [thằng nhóc xinh nhất thôn] này có thể là Vân Tử mà cô đang chăm sóc vậy?

Cô nhìn lại danh sách trong diễn đàn, diễn đàn vườn bách thú nói chuyện phiếm…

Hay là… đây là thế giới huyền ảo sao?

Tâm tình của cô thật phức tạp, cô gõ vài chữ trên cửa sổ nói chuyện.

[Thỏ thỏ]: @Thằng nhóc xinh nhất thôn, bây giờ người chăm sóc của cậu không tốt sao?

[Trình Tự viên]: Ôi, người mới nói chuyện kìa.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Không tốt không tốt! Cô ấy cho cháu quả táo đã gọt vỏ đấy! Cháu ghét cô ấy lắm! Cháu không muốn nhìn thấy cô ấy nữa! Nếu ngày mai dì Lý không đổi trở lại, cháu sẽ không ăn nữa!

[Cá koi béo phì]: @ Thằng nhóc xinh nhất thôn, con trai à, con bình tĩnh chút đi, con bây giờ vẫn còn là đứa nhỏ, là thời điểm đang phát triển, đừng nói lời tuyệt thực ngốc nghếch như vậy chứ.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Cháu mặc kệ, cháu muốn dì Lý trước kia cơ!

[Cá koi béo phì]: Ai nha, tất cả mọi người cùng khuyên vài câu nào.

[Ông lớn]: Con trai à, ngoại trừ quả táo bị gọt vỏ, còn có gì khác không?

[Giúp ta lên ngôi vua]: Đúng vậy, gọt vỏ táo là việc nhỏ, còn việc gì nữa không?

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Oa a a a! Trước đó dì Lý là người chăm sóc mẹ cháu, bây giờ luôn một mực đi theo cháu, mẹ cháu mất rồi, bây giờ dì Lý cũng đi rồi… Chính là do người chăm sóc mới này tới đây, mới làm cho dì Lý phải rời đi… Cháu ghét cô ấy!

Mọi người lại im lặng.

Đường Phỉ đúng là đã xác nhận được Thằng nhóc xinh nhất thôn này là Vân Tử mà cô đang chăm sóc. Bởi vì hôm nay khi cô đang xử lý nguyên liệu nấu ăn, do hệ thống nhắc nhở táo không ngon, cô thuận tay đã gọt vỏ. Người biết chuyện này, trừ cô, sợ là chỉ có Vân Tử.

Nhưng mà cô thật sự nghĩ không ra, hóa ra Vân Tử ghét cô là bởi vì sau khi mẹ Vân Tử rời đi, cô ta đã trở thành người chăm sóc Vân Tử. Vân Tử vẫn là con voi nhỏ, rất cần người nhà làm bạn, bất giác mà xem Lý Nghệ là mẹ của nó.

[Trình Tự viên]: Trưởng nhóm, cho @Công Thành sư nói vài câu đi, dù sao người chăm sóc của anh ta bây giờ là dì Lý của con trai mà.

Đường Phỉ lập tức hiểu ra, [Công Thành sư] này là chắc chắn là con sư tử châu Phi Kara trong vườn sư tử.

[Thông báo: Công Thành sư đã được Tịch Nhất Âu giải trừ việc cấm nói chuyện.]

[Công Thành sư]: Ôi, tôi đã bước ra khỏi nhà nhỏ tăm tối rồi nha. Thật ra, tôi cảm thấy con trai rất ỷ lại vào người chăm sóc này, nhưng thật sự tôi có chút không thích cô ta.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Vì sao?

[Công Thành sư]: Nói thật, hôm nay tôi không có được ăn no…

[Tiểu Phì Thu]: Ai da, lại thêm cả cậu nữa.

[Cá koi béo phì]: Công Thành sư tử có ngày nào mà không được ăn no chứ…

[Giúp ta lên ngôi vua]: Không ăn no cũng không được ăn Thỏ thỏ!

[Công Thành sư]: Các người đừng ồn ào nữa, tôi nói thật đấy. Người chăm sóc của tôi mới tới đây ngày đầu tiên, tôi đã phát hiện ra, cô ta quét dọn phòng của tôi chỉ cho có lệ, cho tôi ăn miễn cưỡng no được bảy phần, trời ạ! Con trai à, con đã quen với cô ta rồi, dĩ nhiên cảm thấy cô ta tốt, nhưng mà tôi cảm thấy chúng ta không có cách nào chọn người chăm sóc đúng không? Nếu không, con lại quan sát thêm hai ngày nữa đi, nếu người chăm sóc con vẫn tốt, vậy thì con cũng đừng buồn bực nữa.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: A…

[Ông lớn]: Tôi cảm thấy Công Thành sư nói có lý đấy, con trai, con quan sát một chút đi?

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Được rồi… Nhưng mà trước kia, dì Lý đều cho cháu một thùng nước để chơi đùa đó… a…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play