Không giống như Lam Lâm Nguyệt và những người khác, Từ Dương không phải là sinh viên chính quy chuyên ngành động vật học, những gì cậu ấy học trước đây không liên quan gì đến công việc ở vườn bách thú. Cậu ấy tốt nghiệp ngành Vật lý tại Học viện Công nghệ. Vì cậu ấy yêu thích động vật, và vườn bách thú Hâm Hâm là vườn bách thú duy nhất còn hoạt động ở Lâm Thủy nên cậu ấy đã đến đây để làm việc.
Sau khi trải qua một khoảng thời gian thực tập, cậu ấy thuận lợi vào làm việc tại vườn thú dữ. Lúc mới bắt đầu làm việc, cậu ấy cảm thấy mình là người may mắn nhất. Suy cho cùng, ngay cả một sinh viên tốt nghiệp đại học chính quy như Lam Lâm Nguyệt cũng không thể vào vườn thú dữ.
Cậu ấy chăm chỉ làm việc mỗi ngày, ngoài công việc hàng ngày, cậu ấy còn tự học một số kiến thức nghiên cứu về động vật, tuy nhiên, nếu không có người hướng dẫn thì rất khó để kết hợp giữa lý thuyết và thực hành.
Vì vậy, khi cậu ấy phát hiện ra có một bậc thầy về huấn luyện động vật trong vườn bách thú, ngay lập tức, cậu ấy muốn bái sư học đạo.
Ban
đầu, cậu ấy còn tưởng rằng chuyện này sẽ rất khó khăn, nhưng không ngờ Đường
Phỉ lại là người rất dễ tính, chỉ nói vài câu là cô đã đồng ý. Từ Dương rất
phấn khích, ngay ngày hôm đó đã tăng ca, đột xuất quét dọn vài chuồng thú trong
vườn thú dữ một lượt. Thậm chí, hôm sau còn chuẩn bị công việc sẵn sàng cho
ngày hôm đó trước khi Đường Phỉ đến.
Sau
khi mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, cô Đường Phỉ đã đến!
Đường
Phỉ đã đến tham quan vườn thú dữ với Từ Dương. Để sau đó không trì hoãn việc
cho Vân Tử ăn, cả hai người họ đã hẹn sẵn thời gian sớm hơn giờ làm việc một
chút.
Mỗi
buổi sáng là thời gian mà động vật hoạt động tích cực nhất.
Tuy
nhiên, Đường Phỉ lại nhìn thấy một con gấu đen ỉu xìu, một con sư tử châu Phi
đang gặm chân của mình và một con báo bồn chồn đi đi lại lại trong chuồng.
Hầu
hết các lồng và chuồng thú trong vườn thú dữ đều trống.
Từ
Dương cũng cảm thấy vườn thú dữ thật sự hơi tồi tàn, gãi gãi đầu giới thiệu:
“Thật ra, trước đây nơi này vẫn rất náo nhiệt, có rất nhiều loài động vật,
thường xuyên nghe thấy tiếng hổ gầm ở gần núi hổ. Về sau, các loài động vật dần
dần tàn lụi, chỉ còn lại vài con. Để thuận tiện cho việc quản lý, một số động
vật nhỏ đã được chuyển ra ngoài, vì vậy chuồng động vật không sử dụng đã bị
khóa."
"Bây
giờ trong vườn bách thú không có hổ sao?"
"Ừm,
ban đầu có một cặp hổ Đông Bắc ở núi hổ, chúng còn sinh ra một hổ con. Đáng
tiếc, hổ đực không biết vì lý do gì mà bệnh chết, sau đó hổ cái và hổ con cũng
bị đưa đi, nên núi hổ mới trống rỗng như vậy." Từ Dương đến Vườn bách thú Hâm
Hâm cũng không sớm hơn Đường Phỉ bao nhiêu. Không có con hổ nào ở đây khi cậu
ấy đến, nhưng với tư cách là một khách du lịch, lúc đầu, cậu ấy cũng nhìn thấy
một gia đình ba con hổ. Nói đến đoạn này, cậu ấy cũng rất xúc động.
"Vì
chỉ có ba con, chuyện huấn luyện động vật mà em nói..." Đường Phỉ hơi khó
hiểu.
Từ
Dương lập tức nói: "À, đúng rồi, suýt chút nữa em quên mất chuyện chính.
Chuyện là thế này, lúc trước, khi giám đốc đến kiểm tra công việc đã nói với em
rằng, gần đây chúng ta có một đoàn xiếc ở gần Thành phố Lâm Thủy đến, nghe nói
chất lượng biểu diễn không tồi, ý của giám đốc là có thể huấn luyện những con
thú dữ trong vườn bách thú của chúng ta để biểu diễn động vật không."
Đường
Phỉ: "Cái gì! Biểu diễn động vật?"
Thấy
cô hiểu lầm, Từ Dương vội vàng giải thích: "Không phải, không phải, em có
hứng thú với việc nghiên cứu hành vi của động vật, đương nhiên em đã từ chối
ngay rồi. Em cũng phản đối việc huấn luyện động vật để biểu diễn, nhưng nhìn
thấy chị huấn luyện Vân Tử, em nghĩ rằng có một đường trung gian."
Đường
Phỉ: "Em nói đi."
"Vốn
dĩ khu vực động vật hoang dã là khu vực được hoan nghênh nhất, nhưng bây giờ nó
lại rất vắng vẻ. Tất nhiên, số lượng và chủng loại động vật giảm đi cũng là một
lý do, nhưng lý do chủ yếu nhất chính là những động vật này đang ở trong tình
trạng rất tồi tệ. Chị xem xem, có cách nào có thể cải thiện tình trạng của
những con vật này không? Tốt nhất là có thể huấn luyện chúng chủ động tương tác
với con người, như vậy là tốt nhất."
Từ
Dương sợ Đường Phỉ có thêm gánh nặng, cho nên đã nói thêm: "Nếu như độ khó
cao quá, chị cũng không cần cảm thấy áp lực, cứ việc thử là được rồi. Vân Tử
bên đó, chị yên tâm, em sẽ chăm sóc giúp chị."
Đường
Phỉ suy nghĩ một hồi, chuyện này cũng có ích đối với cô, nếu như cô thử, nói
không chừng sẽ gặt hái những kết quả không ngờ, cho nên cô đã đồng ý.
"Như
vậy đi, chị với em về chuồng voi trước, Vân Tử chưa từng gặp qua em, nó rất
nhạy cảm với người lạ."
“Chị
nghĩ chu đáo quá rồi.” Từ Dương cảm thấy rất cảm động, mặc dù Đường Phỉ là nhân
viên chăm sóc mới đến, nhưng cô luôn luôn nghĩ đến Vân Tử, khó trách Vân Tử
cũng có tình cảm rất tốt với cô.
Đường
Phỉ: Không phải cô suy nghĩ chu đáo, mà là cô hiểu Vân Tử là một đứa trẻ dễ
giận dỗi như thế nào.
Lúc
này, trong nhóm đã sớm ầm ĩ.
[Thằng
nhóc xinh nhất thôn]: Bình thường chị ấy đến sớm lắm mà... Sao hôm nay còn chưa
đến...
[Giúp
tôi lên ngôi vua]: Phù, nhóc à, không phải là cậu thích chị gái nhân viên chăm
sóc cậu rồi chứ?
[Thằng
nhóc xinh nhất thôn]: Tôi, tôi muốn gặp Cúc cu cúc cu thôi.
[Cúc
cu cúc cu]: Chúng tôi đang trên đường tới đây, vừa mới đến khu dã thú một
chuyến.
[Thằng
nhóc xinh nhất thôn]: Cái gì! Tại sao mọi người lại đến khu dã thú vậy???
[Công
Thành Sư]: Ha ha ha ha, cuối cùng chị gái cũng tới cứu tôi rồi sao?
[Thằng
nhóc xinh nhất thôn]: Không... Chị gái thật sự không cần tôi nữa rồi! Tại sao
chứ, trước kia dì Lý cũng qua đó, bây giờ chị gái cũng muốn đến đó, chẳng lẽ...
tôi không dễ thương bằng @Công Thành Sư sao...
[Giúp
tôi lên ngôi vua]: Khụ khụ, khu dã thú... Thật ra còn có tôi...
[Thằng
nhóc xinh nhất thôn]: Hu hu hu hu...
[Cúc
cu cúc cu]: Được rồi, nhóc à, chúng tôi sắp đến chuồng voi rồi.
[Thằng
nhóc xinh nhất thôn]: Ừm~
Khi
Đường Phỉ đến chuồng voi, trong nháy mắt cô nhận thấy có gì đó không ổn.
Thường
thì vào lúc này, Vân Tử đã đứng dậy rồi, nhưng lúc này, nó vẫn còn nằm trên mặt
đất. Phản ứng đầu tiên của cô là, chẳng lẽ Vân Tử lại bị bệnh sao?
Bên
cạnh nhau một khoảng thời gian, bây giờ Đường Phỉ đã có thể tùy ý ra vào chuồng
voi, cô lập tức đi vào chuồng voi và tiến hành kiểm tra sơ bộ tình trạng của
Vân Tử, hầu như không có gì bất thường, nhưng cô không có kinh nghiệm trong
việc kiểm tra sức khỏe cho động vật, thầm nghĩ, có thể hôm nay lại làm phiền
bác sĩ Tô rồi.
Trước
khi gọi cho Tô Châm, cô chợt nhớ đến nhóm trò chuyện nên bước sang một bên và
mở điện thoại ra xem.
Liên
hệ với nội dung tin nhắn trong nhóm ngày hôm qua của Vân Tử, cuối cùng Đường
Phỉ cũng đã hiểu.
Ôi,
tính tình của chú voi con này.
Đường
Phỉ quay đầu lại và để ý rằng, mặc dù Vân Tử đang nằm sấp nhưng đầu nó luôn
hướng về phía cô giống như một cây hoa hướng dương.
Khi
cô quay lại, nó nhìn về phía trước, dáng vẻ như thể tôi không chú ý gì cả.
Đường
Phỉ đi đến một góc, đặt chiếc túi xuống và giải thích cho Từ Dương một số công
việc cần chú ý khi chăm sóc Vân Tử, sau khi giải thích xong, cô lấy Lôi Tử ra
khỏi túi, để nó dang rộng đôi cánh.
Lôi
Tử bay một vòng, lại đáp xuống trên mu bàn tay của Đường Phỉ, Đường Phỉ mỉm
cười và sờ vào đầu nó.
"Lôi
Tử, chẳng phải trước đây em là bồ câu đưa thư sao? Bay thêm hai vòng nữa
đi." Nói xong, cô lại sờ đầu nó.
Mắt
Vân Tử nhìn thẳng vào đó và bất giác đứng dậy.
Đường
Phỉ nhìn sang nó, nó lại nằm xuống, quay đầu sang một bên.
Trên
đầu không ngừng hiện lên những con số.
Đường
Phỉ cảm thấy, cuối cùng mình cũng bị chú voi con kiêu ngạo này đánh bại rồi, cô
đi đến trước mặt nó và ngồi xổm xuống.
Vân
Tử "oang" một tiếng và quay đầu sang hướng khác.
Đường
Phỉ đưa tay ra và cẩn thận đặt lên đầu nó.
Thành
thật mà nói, đây là lần đầu tiên cô chạm vào Vân Tử kể từ khi cô đến làm việc
trong vườn voi.
Tay
có cảm giác mềm mềm và hơi châm chích, nhưng sau khi thời gian thích ứng ban
đầu trôi qua, cô vừa sờ, vừa dỗ dành: "Vân Tử, trong thời gian này chị có
việc khác phải làm, vì vậy anh trai Từ Dương sẽ cho em ăn và chơi với em. Em
nhất định phải ngoan nhé!"
Vân
Tử: "Oang?"
Nó
ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn Đường Phỉ, sau đó lại nhìn Từ Dương, dường như vừa
hơi nghi ngờ lại vừa khó hiểu.
Nhưng
cuối cùng, nó vẫn muốn tiếp tục tận hưởng sự mát xa đầu của chị gái, nên tiếp
tục nằm xuống và nằm xuống một cách ngay ngắn.
Vừa
tận hưởng, vừa ậm ừ trong miệng nhưng cũng không biết là đang nói gì.
Một
lúc sau, một số +30 to bự hiện lên trên đầu nó.
Tổng
mức độ thiện cảm của Vân Tử cuối cùng đã lên tới 60!
[Xin
chúc mừng, cấp độ kỹ năng xoa đầu của bạn đã thăng lên cấp 2. Thu được 100 điểm
kinh nghiệm, 100 đồng vàng.]
Đường
Phỉ dỗ dành một lúc rồi mới rời khỏi và đến vườn thú dữ.
[Thằng
nhóc xinh nhất thôn]: A ha ha ha ha ha ha!
[Tiểu
Phì Thu]: Ôi, nhóc gặp được chuyện tốt gì sao, vui quá vậy!
[cá]:
Để tôi đoán xem, cuối cùng chị gái cũng sờ đầu cậu rồi đúng không?
[Cúc
cu cúc cu]: Đoán đúng rồi! Chị gái vừa nói chuyện rất lâu với nhóc đấy!
[Thằng
nhóc xinh nhất thôn]: Ha ha ha ha ha ha! Vui quá, vui quá đi thôi!
[Ông
lớn]:...
[Trình
tự viên]: Này... Tôi thực sự không nhìn thấy.
[Giúp
tôi lên ngôi vua]: Vậy chị gái vẫn quay về vườn voi sao?
[Công
Thành Sư]: Đúng đúng đúng, tôi chỉ muốn hỏi, sao vừa rồi chị gái lại tới vườn
thú dữ, chẳng lẽ chỉ đi ngang qua thôi sao???
Đừng mà a a a! Chị gái nhìn qua đây đi! Còn có một bé đáng thương đang
chờ chị cho ăn ở đây!!!
[Ông
lớn]:...
[Tia
chớp]: Anh ơi!
[Cúc
cu cúc cu]: Ôi, em gái anh đến rồi!
[cá]:
Mà này, @Tia chớp em gái, sau khi anh trai em trốn khỏi nhà, chủ của em có phản
ứng gì đặc biệt không? Ông ta có trút giận lên đàn bồ câu các em không?
[Tia
chớp]: Không có, hôm nay em đến đây là muốn nói với mọi người một tiếng, có thể
trong thời gian này em không có thời gian vào nhóm chat trò chuyện với mọi
người rồi.
[cá]:
Này, có chuyện gì vậy?
[Cúc
cu cúc cu]: Hả? Tại sao chứ?
[Tia
chớp]: Anh ơi, anh đừng lo cho em, em không có thời gian đến vì đàn bồ câu
chúng em sắp trải qua một đợt huấn luyện mới. Anh cũng đã từng tham gia huấn
luyện trước đây và anh cũng biết huấn luyện khốc liệt như thế nào, về cơ bản
thì đều phải luyện bay mỗi ngày.
[Giúp
tôi lên ngôi vua]: A! Tại sao bồ câu đưa thư mọi người lại vất vả như thế? Rèn
luyện mỗi ngày.
[Tia
chớp]: Thật ra, bình thường cũng không vất vả như thế, nhưng gần đây chúng em
phải tham gia một cuộc thi. Lúc anh trai còn ở nhà, người đó cũng định cho anh
trai tham gia, nhưng lại bị thương...
[Cúc
cu cúc cu]: Nếu muốn tham gia cuộc thi, vậy thì phải luyện tập chăm chỉ. Nhưng
trong quá trình huấn luyện nhất định phải chú ý an toàn, phải đề phòng kẻ xấu,
em cần phải đề phòng kẻ địch của chúng ta.
[Tia
chớp]: Em biết rồi anh. Tuy nhiên, thật ra, em nghĩ rằng em không bay giỏi như
anh trai, cuộc thi này là một cuộc thi hiếm có, anh à, thật ra anh cũng có thể
cân nhắc tham gia cuộc thi này.
[Cúc
cu cúc cu]: ...Không phải vừa rồi em đã nói rồi sao? Anh bị thương cách đây
không lâu, hơn nữa bây giờ cũng không có điều kiện tập luyện, anh đã trốn khỏi
nhà rồi, cũng không cần phải thi đấu nữa.
[Tia
chớp]: Được thôi, em cũng chỉ nói thế thôi. Nếu anh không muốn tham gia, thì
thôi vậy. Anh chờ tin vui của em nhé, sau khi em đoạt giải nhất, em có một ý
tưởng...
[Cúc
cu cúc cu]: Hả?
[Tia
chớp]: Đợi em lấy được rồi hãy nói.
[Trình
tự viên]: Này, tôi cũng nghĩ, thật ra Cúc cu cúc cu chúng ta cũng có thể tham
gia cuộc thi và đại diện cho vườn bách thú của chúng ta, nếu chúng ta thật sự
giành được giải thất thì thật tuyệt vời!
[Ông
lớn]: Thôi nào, cuộc thi kiểu này là trò hề do con người tạo ra, nếu cậu chưa
nhìn thấy đôi cánh bị thương của Lôi Tử thì đừng gây thêm phiền phức nữa.
[Trình
tự viên]: Ồ...
~