Luồng không khí lạnh phương Bắc tới mà không báo trước, buổi sáng còn có thể mặc áo len chống lạnh, nhưng tới buổi tối nhiệt độ không khí hạ thấp, hận không thể mặc một lần nhiều áo len mới được.Lúc Diệp Chân chạy tới nhà Hạ Kiêu chỉ mặc độc một bộ áo ngủ, đứng một lát liền cảm thấy lạnh ngắt, Hạ Kiêu giục cậu đi ngủ trước, chăn nệm đã trải sẵn rồi nhưng cậu cứ muốn ngồi trên giường không muốn nằm xuống.
Ban đầu Hạ Kiêu còn nhẹ nhàng dỗ cậu, nhưng cậu không nghe lời, không chịu đi ngủ, Hạ Kiêu chỉ có thể nghiêm mặt, giống người lớn trong nhà mà trừng mắt hung dữ nhìn cậu: “Diệp Chân, có có đi ngủ hay không? Nằm xuống ngay cho tôi, có nghe chưa?”
“Em không…” Cậu nhỏ giọng kháng nghị.
Hạ Kiêu quả thật bị cậu chọc tức tới nở nụ cười, chỉ mới có mấy ngày mà lấy đâu ra lá gan này? Hắn làm bộ như hung thần ác sát giơ nắm đấm, uy hiếp quỷ thích khóc: “…Cậu lặp lại lần nữa thử xem? Có muốn tôi đánh cậu không?”
Quả nhiên Diệp Chân sợ tới mức rụt rụt cổ, không dám giằng co nữa, nhưng cậu vẫn không ngủ được, ngồi im một chỗ không nhúc nhích, giống như một vị tráng sĩ mặc kệ mưa gió.
“Cậu…” Hạ Kiêu chọc chọc trán cậu, đây là cái tính tình gì? Bình thường nhìn rất ngoan ngoãn, sao hôm nay lại không nghe lời như vậy, đụng đến cánh tay lạnh ngắt ở bên ngoài chăn của cậu, càng cảm thấy tức giận mà không biết nói sao, hắn kéo cao chăn tới cằm cậu, Hạ Kiêu bình tĩnh hỏi: “Cậu muốn làm cái gì? Đã muộn như vậy rồi còn tới nhà tôi là muốn đối nghịch với tôi có đúng không?”
Diệp Chân liên tục lắc đầu, chỉ còn có mỗi cái đầu cậu lộ ra bên ngoài tấm chăn, thoạt nhìn giống như một bé búp bê Nga xinh đẹp: “Ca ca nói bậy, em không muốn đối nghịch…Em chỉ muốn cùng anh làm bài tập, mẹ em cũng giúp em giống như vậy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play