Từ sau cái ngày ba của Diệp Chân đến đây, tinh thần của Diệp Minh Nhu trở nên rất tệ, cả ngày cứ hoảng hốt đờ đẫn, cơm nước cũng không quan tâm. Có lúc Diệp Chân gọi cô, cô cũng không phản ứng, chỉ suốt ngày ngồi trên sô pha đan áo len, ngón tay bị ma sát đỏ lên cũng không dừng lại, giống như là có một người vô hình nào đó đang thúc giục cô, nhưng chỉ có cô nghe được.“Mẹ…” Diệp Chân ngồi sát bên người cô, gác đầu trên vai cô: “Mẹ, con rất đói, mẹ làm món mì trứng sốt cà chua cho con ăn được không?”
Ngón tay Diệp Minh Nhu dừng lại, ngơ ngác nhìn đồng hồ treo trên tường, lúc này mới giật mình thấy là đã 10 giờ đêm, cô còn chưa nấu cơm chiều.
“Bảo bối, mẹ xin lỗi.” Cô lập tức ôm lấy Diệp Chân, cố gắng kiềm nén tiếng khóc nức nở, không thể cứ tiếp tục như vậy được, ngày mai cô nhất định phải đi khám bác sĩ, phải uống thuốc, cô còn phải sống để nuôi con trai.
“Ăn mì xong…Con qua nhà Hạ Kiêu ca ca ngủ nhé, chỉ là…cũng không biết cậu ấy đã ngủ chưa.” Diệp Minh Nhu nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng con trai, nhìn cậu ăn ngấu nghiến, đau lòng vô cùng. Đêm hôm qua cô gặp ác mộng, cứ nắm chặt chă không buông, dọa Diệp Chân tới khóc.
“Con không đi.” Diệp Chân bất mãn không vui ăn mì.
“Sao lại không đi? Chẳng phải con rất thích chơi với Hạ Kiêu ca ca sao?”
Diệp Chân gật gật đầu, nhưng nghĩ nghĩ một lát lại lắc đầu: “Nhưng con muốn ở với mẹ, nếu không mẹ mơ thấy người xấu thì phải làm sao? Con không muốn hắn bắt nạt mẹ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT