Đợi Ngày Mà Chúng Ta Bên Nhau

3


1 năm

trướctiếp

Lâm Phi Học và tôi hôn nhau nồng nhiệt, hôn đến đê mê. Anh thả tôi nằm xuống giường, tiếp tục đòi hỏi những nụ hôn. Tôi không kháng cự nổi, tay anh chui vào trong áo tôi, chạm vào nơi kia, vuốt ve nó. Bao nhiêu lần rồi, tôi cũng quen với cảm giác này, quen đến mê mẩn. 

Trong đầu tôi lẫn lộn, lại nhớ lời mẹ dặn trước khi ra cửa, bảo tôi nhớ về sớm. 

Người tôi mềm nhũn, mặc kệ cho anh âu yếm. 

Khi anh chậm chạp vé áo lên, cảm nhận được khí lạnh làm tôi bừng tỉnh, tôi chưa bao giờ để anh thấy nó. Tôi sợ chúng tôi sẽ đi quá giới hạn, chúng tôi mới mười bảy tuổi, liệu có phải là quá sớm. 

Tôi khôi phục lý trí của mình, giữ tay anh lại, nhỏ giọng nói: "Em phải về rồi." 

Anh hít thở vài cái cho thông, kéo tôi ngồi dậy: "Anh đưa em về." 

Tôi biết anh muốn tôi ở lại, nhưng tôi không được. 

"Không, anh nghỉ đi, em tự về được. Mai em tới thăm anh." Tôi vừa nói xong hôn má anh một cái rồi chạy ra khỏi phòng. 

Ngày hôm sau tôi đến tìm anh, cùng nhau ăn sáng, cùng nắm tay đi dạo xung quanh, cùng nhau ngồi ở quán trò chuyện.

Tuy nói rằng anh bỏ nhà đi là không phải nhưng đây là thời gian thoải mái nhất của chúng tôi. 

Tôi bảo là đến nhà bạn chơi một ngày, bây giờ đã qua nửa ngày. Chúng tôi vừa ăn trưa xong, nửa ngày này tôi mới có cơ hội bao anh ăn uống, cảm giác khá thú vị. 

Vừa về phòng tôi đã đi vào nhà vệ sinh, lúc ra thì thấy anh đang xem điện thoại của tôi. Anh vỗ vào chỗ bên cạnh, ý bảo tôi qua đó nằm. 

Tôi đến nằm xuống gối đầu lên tay anh, thấy anh đang lướt xem mấy tin tức trên mạng. Trong mấy năm quen nhau đây là lần đầu tiên nằm cùng nhau. Trước kia chúng tôi đâu có hẹn hò thế này. 

"Ngủ một giấc đi." Anh bảo. 

Tôi rất hồi hộp, nhưng không đến ở với anh thì tôi không yên tâm cũng sợ anh cô đơn. 

Gối đầu trên cánh tay anh hồi lâu tôi không ngủ được, tròn mắt coi tin tức cùng anh, đến lúc anh ngáp ngáp một cái cất điện thoại: "Anh buồn ngủ rồi." 

Anh rất nghiêm túc nhắm mắt lại, ôm lấy tôi. Hôm nay anh chưa hề hôn tôi lần nào.

Căn phòng im lặng, ngực tôi phập phồng, hít thở không thông. Tôi nhắm mắt lại, cố ngủ nhưng vẫn rất khó. 

Chỉ một lát sau, tôi cảm nhận được bàn tay anh đang di chuyển rồi dừng lại trên ngực tôi. Tôi càng khẩn trương thở gấp.

"Anh..!" 

"Ừm."

Chúng tôi quen nhau lén lút, rất ít khi gặp nhau. Mỗi lần gặp nhau, chúng tôi đều bảy tỏ sự nhớ nhung bằng những nụ hôn, có khi không nói gì hết, ngồi cả tiếng đồng hồ chỉ để hôn rồi hôn. Đến lúc phải xa nhau, luyến tiếc mới biết nhớ nhau thế nào. Tôi không biết là tình yêu có thể mãnh liệt như vậy, ham muốn nhau là chuyện bình thường.

Anh mở mắt, chồm dậy rút cánh tay đang đặt dưới gáy tôi ra. Anh hôn tôi, hôn môi rồi xuống cổ, cách lớp áo hôn lên phần ngực, ngực phập phồng dữ dội. 

Tôi hỏi anh: "Anh muốn làm gì?" Thật sự tôi đoán được nhưng vẫn dò hỏi. 

"Em đồng ý không?"  

Tôi không biết, lý trí đang tan chảy từng chút, anh vén áo tôi lên, hôn từ bụng lên trên...

Khoái cảm kì lạ xâm chiếm tôi, tôi nhìn đôi mắt quyết liệt mê đắm của anh. 

Ý thì loạn tình thì mê, chưa bao giờ có xúc cảm mãnh liệt thế này. 

Hai chúng tôi lần đầu nên không dễ dàng chút nào, dùng biện pháp cũng tốn chút thời gian.

Khi tôi thân thể tôi mê mệt, tôi không nghĩ được gì. Khi tôi tỉnh táo một chút, tôi lại nghĩ mình mới mười bảy tuổi, mình còn đang đi học. Tôi liền sợ hãi ôm lấy anh, nước mắt trào ra hai bên. 

Anh hôn nước mắt tôi, thì thầm: "Anh yêu em." 

Tôi đột nhiên cảm thấy an lòng, nhìn anh chăm chú, được rồi, chỉ cần anh yêu tôi rồi tôi lạc vào hố sâu dục vọng, sa chân nhấn chìm. 

Tôi thấy mình máu huyết sôi sục, lúc anh ở trước ngực tôi làm động tác quá mạnh, tôi chịu nhiều sự kích thích, móng tay vừa mới hơi dài ra ghì chặt vào lưng anh.

Quá trình đó kết thúc, anh nằm xuống bên cạnh tôi, anh hôn tóc tôi, nói chuyện rất nhỏ: "Bây giờ anh đã biết chuyện này tuyệt thế nào... Em còn đau không?" 

Tôi không nhớ anh đã hỏi tôi đau không bao nhiêu lần trong cả quá trình. 

Tôi lắc đầu, rúc vào ngực anh. 

Anh ôm chặt tôi, da thịt cọ sát: "Anh rất rất nhớ em, lúc nào cũng muốn ở bên cạnh em, em đã bỏ bùa gì cho anh vậy?" 

"Có hả?"

"Có. Đến nỗi nếu bây giờ anh đủ khả năng thì việc đầu tiên anh làm là cưới em." 

Tôi nghe mấy lời này, mơ mộng đến một tương lai tốt đẹp...

Chúng tôi ngủ một giấc tới tận chiều tối, tận khi điện thoại của tôi reo lên. Thấy số hiển thị bên trên của mẹ, tôi bắt máy, nhớ đến chuyện mình làm thì hoang mang. 

Tôi nói chuyện xong, dập điện thoại tìm quần áo mặc vào. 

Bỗng nhiên một vòng tay quấn ngang eo tôi, mặt dựa vào lưng tôi. Anh đã tỉnh rồi. 

"Em phải về rồi." 

"Đi cả ngày rồi chắc buổi tối không đi được nữa đâu nhỉ?" 

Tôi ừ. 

Anh đè tôi ra giường, luyến tiếc hôn thêm một hồi nữa mới buông. 

Tôi chuẩn bị như lúc mới ra khỏi nhà, bỏ tiền trên bàn cho anh rồi mới rời khỏi để anh mua thứ gì đó ăn tối.

Nghĩ lại chuyện buổi chiều, tôi cảm giác như mơ vậy, không ngờ chúng tôi đã vượt qua ranh giới cuối cùng, cảm giác giữa hai chân cho tôi biết đây là thật. Tôi mơ hồ cảm thấy mình đã lớn rồi, tuổi tác chẳng còn quan trọng nữa. 

Tôi kéo áo khoác che đi những dấu hôn anh để lại rồi đi vào nhà. Sau khi làm chuyện đó xong, tôi rất căng thẳng, tôi tắm rửa, lướt tới đâu cũng rõ ràng cảm giác đụng chạm của anh, cảm thấy mình nóng lên, ngại ngùng dùng dòng nước lạnh rửa mặt. 

Tắm rửa sạch sẽ xong tôi lấy phấn che mấy dấu hôn ở cổ rồi xuống nhà ăn cơm, trong đầu nghĩ về chuyện của anh. Anh sẽ bỏ nhà đi trong bao lâu? Tương lai của chúng tôi sẽ ra sao? 

Lúc đang rửa bát thì có khách đến tìm, giọng nữ vừa vào đã chỉ đích danh tìm tôi. Tôi thấy một người phụ nữ mà tôi chưa gặp bao giờ, giây phút bà ấy giới thiệu làm tôi muốn đứng tim. 

Mẹ anh tìm tới rồi. 

"Phi Học đang ở đâu?" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp