Đợi Ngày Mà Chúng Ta Bên Nhau

2


1 năm

trướctiếp

Tôi nhắn xong bỏ điện thoại trên bàn học rồi quay về giường nằm, thấp thỏm lo lắng. Nằm mãi không ngủ được, đại khái là nửa tiếng sau tôi bò dậy đi lấy điện thoại để thu hồi tin nhắn ấy lại, tôi cũng có lòng tự trọng chứ.

Nhưng mà không thể thu hồi nữa, anh đọc rồi còn trả lời cách đây mười phút. 

Anh bảo: "Xin lỗi mình có việc bận." 

Dòng dưới anh nhắn: "Nếu mình bảo còn cậu sẽ đồng ý chứ?" 

Tôi cầm điện thoại rất lâu mới nhắn lại: "Ừm." 

Nhìn đồng hồ trên điện thoại, chính xác khi nhảy qua phút thứ hai từ khi thấy anh xem tin nhắn, anh mới trả lời: "Cậu trả lời câu nào vậy?" 

"À, mình cũng không biết. Mình ngủ đây." Tôi đáp, tôi muốn đồng ý với anh nhưng lại ngại cho anh câu trả lời rõ ràng.

Sau đó anh nói: "Bạn gái ơi, sáng mai mời em đi ăn sáng." 

Tôi lại ừm. 

Rồi lại nhắn rất nhiều câu, anh kể chuyện bận của mình. Anh bảo anh rất vui, anh bảo tôi đi ngủ đi mai gặp, tới lúc tôi sắp tắt điện thoại rồi anh lại bảo: "Bạn trai em vui quá không muốn ngủ." 

Chúng tôi bắt đầu quen nhau, vô cùng tươi sáng, vô cùng tốt đẹp, rất êm đềm và hài hòa. 

Chuyện là như vậy, quá trình quen nhau và lần đầu tiên chúng tôi chia tay, nguyên nhân là vì mẹ anh, cho tới bây giờ cũng vì bà. 

...

Đến khi tôi chạy đến nhà nghỉ, anh ngồi ở một góc bậc thềm, hai tay đan nhau nhìn về phía trước không hề chớp mắt. 

Lúc tôi đi lại, anh ôm chầm lấy tôi rất lâu, lâu đến nỗi tôi thấy đó là ngày nóng nhất trong mùa hè này. 

Tôi vỗ vỗ lưng anh: "Em rất nhớ anh!" 

"Anh không về nhà nữa." Anh nói. 

Tôi ngạc nhiên một lát, buông anh ra, đối diện với đôi mắt ưu phiền của anh: "Có phải vì em không?" 

"Cũng là vì anh. Anh không muốn bị sắp xếp tất cả nữa, anh muốn sống cuộc đời của anh, anh muốn yêu em." Lúc ấy anh mười bảy tuổi, tôi nhìn thấy nhiều hơn trong ánh mắt anh là sự bất lực. 

Anh dắt tay tôi đi vào nhà nghỉ, dùng hết số tiền trong ví anh mà thuê một đêm. 

Anh ngồi trên giường, tôi ngồi bên cạnh, bàn tay đan vào nhau. Tôi luôn nghĩ sao chúng tôi lại khổ thế? Chúng tôi chỉ yêu nhau, chúng tôi chỉ đơn thuần ở bên cạnh nhau, học hành vẫn vững vàng, không làm chuyện đi quá giới hạn. Bà ấy không thể chấp nhận được sao? 

Tôi nói: "Anh quyết định thế nào cũng được, chỉ cần đó là quyết định sau khi anh nghĩ kĩ, đã suy xét mọi góc cạnh." 

Tôi muốn anh về nhà, không muốn anh bỏ lỡ chuyện học hành nhưng với tình cảnh này, tôi chỉ biết nói vậy, hy vọng anh thật sự suy nghĩ kĩ càng rồi trở về.

Tôi lại nói: "Nếu anh còn chịu nổi, em vẫn có thể âm thầm ở bên cạnh anh..." 

Thật ra khúc sau tôi còn muốn nói rằng nếu không thì chúng ta chia tay, tôi trước giờ luôn nghĩ lời chia tay đừng dễ dàng nói ra nhưng yêu đương lén lút một năm, hôm nay nhìn anh thế này tôi nghĩ phải chia tay đi thôi, mệt mỏi quá rồi! 

Anh nhìn tôi chăm chú, tôi cũng nhìn anh chăm chú. Chúng tôi im lặng, chỉ có hơi thở quẩn quanh. 

"Hôm nay mẹ lại biết được anh còn qua lại với em, mẹ bắt anh chia tay em, anh không chịu, cãi nhau một trận, anh nói hết những gì mình nghĩ rồi chạy ra khỏi nhà." 

"Từ lúc hiểu chuyện, anh biết mẹ là vợ sau của bố. Tình cảm hai người không tốt lắm, anh cũng cảm thấy bố không thương anh, trong nhà còn có một người anh trai khác mẹ, anh cảm thấy bố chỉ thương anh ấy thôi."

"Có một ngày anh đi học về, thấy bố và mẹ cãi nhau rất to, vừa thấy bố tát mẹ một cái, anh xông vào đẩy ông ấy ra, nói rằng: Bố không được đánh mẹ, con ghét bố! Tối hôm ấy bố đưa người con trai kia đi khỏi nhà, từ đấy trở đi quan hệ của bọn anh rạn nứt, rất lâu mới gặp nhau một lần, rất lạnh nhạt." 

"Mẹ sắp xếp mọi thứ tốt nhất cho anh, bắt anh chuyên tâm học hành sau này có thể trở thành chỗ dựa cho mẹ. Bà ấy không bao giờ thấy nỗ lực của anh, luôn so sánh anh với người khác, luôn bắt anh phải làm tôt, nhưng mà phải tốt đến mức nào?" 

"Anh biết mẹ khổ nên luôn nhịn, cả việc bắt anh chia tay em. Nhưng anh cũng là người, anh cũng biết mệt, bà ấy không hiểu cho anh..." 

Tôi vuốt ve tay anh, nghe kĩ anh nói. Từ lúc quen nhau, đây là lần đầu tiên anh kể về bố. Trước đây tôi từng hỏi nhưng anh chưa bao giờ nói, anh chỉ bảo là không muốn nhắc đến. 

Tôi nghe anh nói hết chuyện, từng chuyện một mà anh nhớ, bố đối xử với anh ra sao, mẹ đối xử với anh thế nào. 

Mẹ anh nói bố anh: "Anh ghét tôi cũng được, nhưng nó là con trai ruột của anh, anh không thể đối xử bất công với nó như vậy." 

Bố nhìn anh một lúc, không nói lời nào rồi bỏ đi. 

Bố và mẹ anh không hề ly hôn, mẹ anh không chịu, bọn họ chỉ ly thân. Trên danh nghĩa vẫn là vợ chồng nhưng mỗi người sống một nơi.

Anh nói xong, đôi mắt đỏ hoe, gục đầu trên vai tôi, trước giờ anh sống chẳng dễ dàng gì. 

"Anh còn có em mà." Tôi hy vọng an ủi được anh phần nào.

Môi anh đặt lên môi tôi, bắt đầu nhẹ nhàng, hồi sau điên cuồng. Tôi còn nhớ trước khi lần đầu hôn nhau, anh hỏi: "Bạn gái, anh có thể hôn em không?" 

Lúc đấy tôi nóng cả mặt, cúi thấp đầu. Anh nâng cằm tôi lên, hơi cười rồi rất nhanh tiến lại, cướp đi nụ hôn đầu đời của tôi. Tôi hoảng hốt, toàn thân như được kích thích bởi một dòng điện. Có phải người anh có điện không? Rồi truyền tới tôi qua môi? 

Được đà, anh tiếp tục hôn, chỉ hôn môi nhẹ nhàng vậy thôi. Cách một chút anh lại hôn, rồi anh đột nhiên kéo tôi lại, vén mái tóc che trước mặt của tôi, anh lại cúi đầu xuống hôn, nhưng lần này khác, anh cố gắng đưa lưỡi mình vào trong miệng tôi. Lúc ấy tôi thảng thốt, tay hơi dùng lực đẩy anh, anh dùng sức ôm tôi, lưỡi anh liếm liếm bờ môi tôi. 

Tôi thở hổn hển nắm chặt áo anh, mắt cũng nhắm chặt lại. Cùng lúc ấy anh dứt môi, cười bảo tôi: "Thả lỏng đi, để anh hôn em." 

Anh lại tìm môi tôi, lúc này tôi vẫn còn sốc nhưng đã thả lỏng hơn rồi. Lần này anh thành công chui vào khoang miệng tôi, quấy đảo, chạm vào lưỡi tôi. Tôi không biết diễn tả cảm giác đó thể nào, thật sự rất lạ mà rất thích. 

Rất ngọt! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp