Vào mùa hè nóng
nực của tháng bảy, liên tiếp hai tuần thành phố A không có mưa, cái nắng như
thiêu đốt treo cao trên bầu trời giống như một quả cầu lửa khổng lồ, nhựa đường
bị nướng chảy tỏa ra một mùi hăng hắc khó chịu.
Bởi vì nóng
bức, các con đường vắng tanh không một bóng người, chỉ có một chiếc ghế bằng
tre dưới gốc cây bạch quả cổ thụ trăm tuổi có tấm biển bảo vệ ở đầu ngõ. Trên
chiếc ghế đó có một ông lão đang ngồi chờ người đi qua mua kem.
Đợi một lúc lâu
mà không thấy ai, ông lão chán nản nằm xuống ghế ngáy khò khò.
Ngủ một mạch
đến khi chạng vạng tối, mặt trời đã ẩn sau những đám mây.
“Mua kem này
ông ơi, dậy đi, không dậy con không trả tiền đâu.”
“Ngủ say rồi,
ngủ say rồi, chúng ta mau chạy nhanh thôi.”
Ông lão đột
nhiên mở mắt ra khi nghe thấy âm thanh này, vội vàng bật dậy khỏi chiếc ghế.
“Lại là bọn
nhóc này, dám ăn trộm kem của ông.”
Đứng trước mặt
ông lão là hai cậu bé, mặc áo ngắn tay và quần đùi, trên chân là một đôi giày
trượt patin bốn bánh.
Tiền Đạc Hâm
cầm que kem và liếm nó một cách vui vẻ, sau đó nói với ông lão: “Ông đang vu
oan cho bọn con đấy, bọn con vẫn đứng ở đây, trộm kem của ông lúc nào chứ?”
Lưu Hạo cũng
lên tiếng: “Đúng vậy đúng vậy.”
Ông lão cũng
không thèm tranh cãi với đám tiểu quỷ này nữa, bọn họ đều là những đứa trẻ làm
vương làm tướng ở nơi này, không động vào được.
Ông lão ngáp
một cái, sau khi đứng dậy thì thấy mặt trời đã lặn rồi.
Hai người thanh
toán tiền xong đứng ăn kem ở đầu ngõ. Một lúc sau, cuối ngõ truyền đến tiếng
trượt patin, Lưu Hạo vẫy tay lớn tiếng gọi: “Giang Sóc, ở đây này.”
Một cậu bé
trượt tới trước mặt họ với tốc độ rất nhanh. Cậu bé đó cũng mặc áo ngắn tay và
quần đùi giọng hai người kia, chân đi giày trượt patin, khuôn mặt có vẻ rất
tỉnh táo.
Anh gọi một
câu, hai người kia liền đi theo sau anh. Bánh xe của giày trượt patin lăn trên
mặt đất, bóng dáng của mấy tên nhóc nghịch ngợm này biến mất ở góc đường.
“Nếu anh vẫn
chưa hài lòng với chỗ này, tôi sẽ dẫn mấy người đi xem những ngôi nhà trong con
hẻm đối diện trường học. Giá thuê hơi đắt nhưng có khoảng cách gần hơn. Nhà ở
trong khu trường học, hầu hết các học sinh ở trường tiểu học Trung Thanh đều
sống ở đó.”
An Tài Triết
gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta qua đó xem một chút đi.”
Nhóm người đó
lại đổi làn đường và đi về phía con đường đối diện với trường học.
An Vu được Thư
Thu Vân dắt đi trên đường, cô cứ đi được vài bước lại ngồi xổm trên mặt đất.
“Vu Vu làm sao
vậy?”
Thư Thu Vân
dừng lại, thấy cô đang ngước khuôn mặt đau khổ lên nhìn mình và lắc đầu: “ Mẹ,
con không muốn đi nữa đâu, chân con đau quá.”
Đây đã là căn
nhà thứ năm mà người môi giới chỉ cho bọn họ, An Vu ngáp ngủ một cái, cô không
muốn di chuyển thêm nữa.
“Chúng ta kiên
trì thêm một chút nữa thôi.”
“Không đâu, con
không đi được nữa.”
“Không hiểu
chuyện gì cả.”
An Vu dùng
gương mặt đáng thương nhìn An Tài Triết, khóc lên một tiếng gọi ông ấy: “Bố.”
Ngôi nhà mới có
phòng ở trên lầu 4 nhưng lại không có thang máy để đi lên trên, có lẽ không thể
đáp ứng được yêu cầu của bọn họ. An Tài Triết cười nhẹ rồi nói: “Được rồi, con
đợi bố và mẹ ở dưới lầu, không được chạy lung tung.
Con biết chưa?”
“Vâng!”
Trong lòng cô
đột nhiên cảm thấy vui vẻ hơn một chút, vẫn là bố tốt với cô nhất.
An Vu không có việc
gì làm, ngồi xổm trên mặt đất một lúc. Bố mẹ đi có chút hơi lâu, cô cảm thấy
rất buồn chán.
Cô ngẩng đầu
lên, chợt thấy bầu trời bên ngoài nhuộm một mảng lớn màu đỏ cam, giống như một
biển quýt rộng lớn vậy. Hoàng hôn treo trên bầu trời giống như một vòng lửa màu
đỏ rực, vô cùng đẹp mắt.
Cô đứng dậy và
chạy một mạch về phía mặt trời.
Cô từ cuối con
hẻm chạy ra, đứng lại đó vài giây rồi quay người chạy theo con đường phía bên
phải.
Tuy nhiên cô
chỉ bận ngắm nhìn hoàng hôn mà không nhận ra bản thân mình đã chạy đến góc phố.
Phía trước có
tiếng bánh xe lăn rất ồn ào đang lao tới với tốc độ cực nhanh.
Giây tiếp theo
đã ngay lập tức đâm mạnh vào cô.
“A!”
Cơ thể giống
như bị đụng vào một bức tường, cô gái nhỏ ngã xuống đất, váy hất tung về phía
trước, hai bắp chân rơi xuống mặt đường nhựa vừa đau vừa rát.
“Không xong
rồi, tôi đụng phải người rồi.”
“Sao đột nhiên
lại chạy ra ngoài thế này, không nhìn đường sao?”
“Tôi phải làm
sao đây? Cậu ấy có ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.