Tất cả đã được tính toán trước, anh cố
ý lái xe đến đây, cố tình đến sớm hơn một tiếng, vì anh đang đợi cô ở đây.
Giang Sóc thật đáng sợ, cô muốn chạy
trốn, nhưng cô có thể trốn đi đâu?
Anh nắm lấy cổ tay cô, cúi xuống giữ
cằm cô rồi bất ngờ hôn lên.
“Ưm—” Môi cô rất mềm mại nên khi hôn
rất thoải mái.
Có một tiếng cơ mà, anh có thể hôn rất
lâu, cho nên không vội.
Nhẹ nhàng hôn lên, từ môi hôn ra khóe
môi rồi rơi xuống chiếc cằm thanh tú của cô.
Trên cổ cô còn đeo một chiếc khăn quàng
cổ, hôn không tiện, Giang Sóc ngậm lấy môi cô trong miệng, nhẹ nhàng mút lấy,
đồng thời từ từ tháo chiếc khăn ra.
Khi chiếc khăn đã được gỡ bỏ hoàn toàn
thì anh tùy tiện ném nó đi và bất ngờ ôm mặt cô mà hôn mạnh.
“Giang Sóc, đừng…” An Vu đẩy anh, anh
không nghe, một tay nghiêng người đỡ lấy ghế của cô, nặng nề chặn môi cô lại.
Anh nhéo cằm cô, giọng mơ hồ nói: “Há
miệng.”
Kỹ thuật của anh rất tốt, nhân lúc cô
không để ý mà cạy môi cô ra, từ từ thăm dò đi vào, khoang miệng cô lập tức tràn
ngập hương cam.
Hơi thở của Giang Sóc nóng bỏng, động
tác của anh bắt đầu trở nên thô bạo.
Vị kem ngọt ngào thơm ngon vô cùng làm
anh mê mẩn và dần mất khống chế, một tay anh ôm gáy cô rồi nghiêng mặt sang một
bên mà càn quét trong khoang miệng cô, nuốt trọn nước bọt ngọt ngào của cô.
Nụ hôn rất mãnh liệt.
“Ưm, Giang Sóc, đừng cắn mà.” An Vu
thút thít, dùng bàn tay nhỏ bé đẩy ngực anh, nhưng cổ tay đã bị anh giữ lại.
Anh chỉnh khuôn mặt cô đối diện với
mình, hơi thở nóng rực như lửa lại ập tới: “Xin lỗi, tớ nhịn không được nữa.”
Mệt quá.
Anh hôn rất lâu làm An Vu cảm thấy hơi
khó thở nên cô nức nở trốn đi.
Cảm thấy cô không thoải mái nên Giang
Sóc lùi lại và chạm vào trán cô để điều hòa hơi thở.
Giọng anh khàn khàn trầm xuống, cười
nhạt nhìn cô: “Sao vẫn không biết thở hả? Không phải học giỏi lắm à?”
Điều này có thể giống như học tập sao?
Giang Sóc bất đắc dĩ nói: “Được rồi, để
cậu nghỉ ngơi lấy hơi đấy.”
An Vu hai mắt ngấn nước, sống mũi đỏ
bừng, trên môi dính một tầng nước nhàn nhạt đỏ ửng, vô tội nhìn anh chằm chằm:
“Cậu bắt nạt tớ.”
Giang Sóc mỉm cười, hôn lên cằm cô,
dùng đầu ngón tay miết đôi môi dính nước của cô nói: “Vậy giờ tớ sẽ nhẹ nhàng.”
Anh dừng một chút rồi lại cúi đầu rướn
người lên tiếp tục hôn cô.
“Bảo bối, hưởng thụ đi.”
“…”
Nhiệt độ trong xe càng lúc càng cao,
mặc quần áo dày khiến cả hai đều toát mồ hôi.
Sắc mặt An Vu đỏ bừng, cuối cùng bắt
đầu trốn tránh anh, lắc đầu không chịu hôn tiếp.
“Trách tớ hôn mạnh quá hả?”
Anh nhướng mày, cười cười cởi dây an
toàn cho cô rồi ôm cô vào lòng. Anh nằm xuống, cợt nhả nói: “Vậy cậu làm đi.”
Còn lâu An Vu mới làm thế, hơn nữa tư
thế này quá xấu hổ.
Nơi bọn họ đậu xe không bị che khuất,
trên con đường ngăn cách có xe qua lại, cửa sổ đều trong suốt, cô rất sợ bị
nhìn thấy.
Cô không muốn thế.
Như đoán được tâm tư của cô, Giang Sóc
nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Người ngoài không thấy chúng ta đâu, hơn nữa, cậu
không thấy thú vị sao?”
“…”
Người này thật sự rất quá đáng, làm sao
có người như vậy chứ, thật đáng ghét!
Thấy cô không nhúc nhích, Giang Sóc
chậm rãi đề nghị: “Nếu cậu không hôn thì chúng ta ra ghế sau đi.”
“…”
Cô cũng không phải là một đứa ngốc, đứa
ngốc mới theo anh ra ghế sau.
An Vu không biết nhiều lắm, học theo
Giang Sóc để hai cánh tay mềm nhũn khoác lên vai rồi ôm chặt lấy cổ anh.
Sau đó cúi đầu hôn.
Cô hôn rất nhẹ, chỉ cọ xát hai môi lại
với nhau.
Lúc đầu Giang Sóc còn nhịn được, nhưng
càng về sau lại không nhịn được cười.
“Cậu là chim gõ kiến à? Đây là cách hôn
gì vậy?”
Mặt cô đã đỏ bừng, cúi đầu vùi đầu vào
hõm cổ anh, xấu hổ không dám nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Tớ không biết mà.”
“Đưa lưỡi ra cũng không biết hả?”
Anh phiền quá đi!
An Vu ngượng chín người, sao có người
nói thẳng như vậy chứ.
“Thôi vẫn để tớ làm đi.”
An Vu không nói chuyện, Giang Sóc cười
tự nói tự trả lời: “Tớ đã cho cậu cơ hội rồi đấy, là cậu không muố ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.