Sau Tết Dương lịch thì mọi người bắt
đầu bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi, theo thống kê thời gian nghỉ lễ của các trường
cao đẳng, đại học ở khu đại học Nham Cảng thì Đại học C là trường được nghỉ
muộn nhất, nhưng thời gian thi của mỗi khoa lại khác nhau.
Khoa Mỹ thuật kết thúc kỳ thi sớm nhất,
thi xong môn cuối cùng thì sinh viên bắt đầu được nghỉ.
An Vu đã đặt vé tàu cao tốc trở về Nam
Kiều lúc 4 giờ chiều.
Vé tàu cao tốc đã được đặt từ trước khi
thi vì có rất nhiều sinh viên ở khu đại học nên nếu không đặt sớm thì sẽ hết
vé.
Thi xong môn cuối thì đã 10 giờ.
Sau khi nộp bài thi thì tất cả mọi
người đều rất phấn khích, đứng ở hành lang, Chu Lạc Lạc nắm tay An Vu rồi hét
lên: “A, cuối cùng tớ cũng được giải thoát, cuối cùng tớ cũng có thể về nhà
rồi.”
An Vu bị cô ấy lắc đến mức sắp gãy tay
vì Chu Lạc Lạc rất khỏe.
Cô cười kéo tay cô ấy: “Được rồi Lạc
Lạc à, trở về ký túc xá thu dọn hành lý đi.”
Chu Lạc Lạc kiềm chế bản thân một chút,
nhưng cô ấy vẫn rất phấn khích, khi nhìn thấy những sinh viên khoa khác vẫn còn
phải thi thì cô ấy càng phấn khích hơn.
“Lúc mới có thông báo nghỉ thì tớ tức
muốn chết luôn, Đại học C là trường được nghỉ muộn nhất ở Nham Cảng, nhưng tớ
không ngờ là khoa Mỹ thuật của chúng mình lại biết cố gắng đến vậy để cho chúng
ta sớm kết thúc kỳ thi.”
An Vu kỳ thật cũng không để ý chuyện
này, cô cười nói: “Nhưng thời gian ôn tập không nhiều, tớ còn chưa chuẩn bị
xong.”
“Người giỏi như cậu còn muốn chuẩn bị
gì nữa chứ? Dù cậu không chuẩn bị tốt thì cậu vẫn là người nằm trong top đầu
trong khoa chúng ta.”
Chu Lạc Lạc xua tay rồi chạy đi: “Kệ
cậu đấy, tớ nóng lòng muốn về nhà, dù sao thì cũng kết thúc rồi, có chuyện gì
xảy ra thì cũng là chuyện của học kỳ sau.”
Nhà Chu Lạc Lạc cách thành phố Nham
Cảng rất xa, phải ngồi tàu mười tiếng đồng hồ, cô ấy về ký túc xá thu dọn hành
lý thì mới chỉ có mười giờ rưỡi, cô ấy nhìn đồng hồ rồi hỏi An Vu: “Vu Vu, vé
tàu của cậu là mấy giờ thế, cậu muốn đi cùng tớ không?”
“Bốn giờ rưỡi.” An Vu vẫn đang thu dọn
quần áo.
Cô không có nhiều đồ nên chỉ định mang
một chiếc vali về nhà, cô cuộn quần áo lại để tiết kiệm không gian của vali.
“Thế thì chúng mình cách nhau lâu quá,
vé của tớ là lúc 1 giờ.”
Vì thu dọn hành lý hơi mệt nên Chu Lạc
Lạc ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lúc, cô ấy uống chút nước rồi hỏi An Vu: “Sao
cậu xuất phát muộn thế? Lúc về đến Nam Kiều thì cũng đã khuya rồi.”
Vừa hỏi xong thì cũng không để An Vu
trả lời thì cô ấy đã lập tức nhận ra: “Ồ, có phải là cậu đợi bạn trai không
hả?”
An Vu hơi đỏ mặt gật đầu: “Ừm, đi ăn
cơm trưa với cậu ấy xong mới lên tàu.”
Khoa Quản trị kinh doanh của Đại học E
bốn ngày sau mới được nghỉ, An Vu được nghỉ sớm hơn Giang Sóc 4 ngày.
Lúc biết mình được nghỉ muộn hơn An Vu
thì Giang Sóc rất khó chịu, lúc tối khi họ nói chuyện với nhau thì anh vẫn phàn
nàn. Anh nói người lãnh đạo là một tên ngốc nếu không thì sao lại để thừa 4
ngày để ôn tập và kiểm tra Tư tu*.
* Tư tu là tên viết tắt của môn “Cơ sở tư tưởng đạo đức
và tu dưỡng pháp luật” Anh như cô vợ nhỏ đang giận hờn vậy,
cằn nhằn rất lâu.
An Vu không nhịn được cười, lúc cô nói
chuyện với Giang Sóc thì luôn cắm tai nghe nên trong suy nghĩ của những người
bạn cùng phòng của cô thì bạn trai cô chính là một nam thần lạnh lùng và bình
tĩnh và không phải chỉ có họ mới nghĩ như vậy. Nếu để họ nhìn thấy mặt này của
anh thì hình tượng bình tĩnh lạnh lùng của anh sẽ sụp đổ mất.
Giang Sóc muốn đưa An Vu về Nam Kiều,
nhưng cô đã ngăn anh lại.
An Vu yêu cầu anh ôn tập môn Tư tu thật
cẩn thận.
Nhưng Giang Sóc bên kia điện thoại vẫn
muốn tranh thủ, anh lạnh lùng hừ một tiếng: “Cậu đang nói đùa à? Bạn trai cậu
còn cần ôn tập cái này hả?”
Dỗ bạn trai tức giận thật sự rất khó,
để kéo cái kẹo mạch nha này ra thật khó quá đi, An Vu không thuyết phục được
anh, cuối cùng còn phải đồng ý những điều khoản lưu manh mà anh đưa ra.
Tại sao lại là nói lưu manh chứ? Bởi vì
An Vu cũng không biết điều kiện mà anh đưa ra là gì.
Lúc Giang Sóc vẫn học ở Đại An đã yêu
cầu cô hứa với anh một điều mà điều này đến giờ anh vẫn chưa sử dụng nó.
An Vu cảm thấy có lẽ anh sẽ nhanh quên
thôi nên cô rất vui vẻ đồng ý.
Dù sao thì anh cũng sẽ quên.
“Cậu chiều cậu ta thế.”
Chu Lạc Lạc không nhịn được mà cảm
thán.
Yêu đương sướng quá, đôi tình nhân trẻ
ngọt ngào thật đấy.
“Vu Vu, cậu không ở cùng chỗ với bạn
trai cậu à?”
“Ừ, nhà tớ ở Nam Kiều, cậu ấy ở Đại
An.”
“Người trời bắc người biển nam hả? Thế
không phải là một tháng cũng không gặp được nhau à?”
An Vu gật đầu.
Đôi mắt Chu Lạc Lạc đột nhiên nheo lại,
cô ấy xấu xa cười rộ lên: “Thế sao không đợi ngày mai rồi đặt vé về chứ?”
An Vu không hiểu cô ấy đang nói gì nên
ngơ ngác hỏi lại: “Sao phải để ngày mai mới đi, mọi người đều về cả rồi mà, tớ
cũng không dám ngủ một mình.”
Một mình ở trong ký túc xá trống trải
rất đáng sợ.
Chu Lạc Lạc hạ giọng đầy ẩn ý nói: “Cậu
có thể ngủ cùng bạn trai đó.”
“…”
An Vu sửng sốt một hồi, sau đó cúi đầu,
vành tai đỏ bừng: “Tớ không nói chuyện với cậu nữa.”
Chu Lạc Lạc buồn cười muốn chết, cô ấy
cưỡi trên ghế* đi tới bên cạnh cô, cô ấy đặt cằm trên lưng ghế rồi tiếp tục
nói: “Sao hả, sao hả?”
* Chu Lạc Lạc ngồi kiểu này rồi di chuyển sang chỗ An Vu
nè
An Vu không nói chuyện. Chu Lạc Lạc
không có ý định buông tha cho cô: “Đều lớn cả rồi, có thể làm rồi mà, nghe nói
rất thoải mái đấy.”
“Sao cậu biết là sẽ thoải mái chứ?”
“Trong truyện tranh đều vẽ thế mà.”
An Vu thở dài: “Lạc Lạc à, đừng xem mấy
truyện tranh màu vàng* nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.