Đi ăn một bữa đồ nướng cũng không được yên.
Giang Sóc ngồi trên xe lăn, nam sinh kia ngã xuống trước mặt
anh, trừng anh với khuôn mặt hung dữ giống như hận không thể liều mạng tôi sống
cậu chết với anh.
Tiền Đạc Hâm kéo một chiếc ghế qua, ấn người đang nhấc người
lên kia xuống lại.
“Chu Nghị con mẹ nó nhà mày, một ngày không chỉnh mày là mày
ngứa người có phải không? Xem có hạ tiện không chứ?”
“Mày thả ông đây ra, mày là chó, Giang Sóc mày có bản lĩnh
đấu tay đôi với tao này.”
Mặc dù bị đè xuống, chân thì run lên không nhưng nam sinh
tràn đầy sức sống tuổi trẻ vẫn cứng miệng như cũ, cứ văng tục chửi thề không
chịu nhận thua.
“Thích gây chuyện, giữ miệng cho sạch hộ tao cái.”
Tiền Đạc Hâm không đủ lực, cậu ta ghét nhất là người như Chu
Nghị, đánh không lại, miệng cũng không đấu nổi cậu ta, một lần chỉnh cậu ta mấy
ngày sau hết đau thì lần sau cậu ta còn dám.
Tiền Đạc Hâm đấu võ mồm không thắng nổi cậu ta, cậu ta nắm
chặt tay thành nắm đấm, còn chưa kịp vung lên thì bị một tiếng khịt mũi hờ hững
đánh gãy.
Thiếu niên lười nhác ngồi trên xe lăn, áo sơ mi trắng tay
ngắn không có một chút xộc xệch nào mà vô cùng sạch sẽ, gọn gàng.
Thái độ của anh vô cùng lười biếng, ngạo mạn không để ý bất
kỳ thứ gì.
“Đấu tay đôi sao?” Anh chầm chậm lên tiếng, ngữ khí ngái ngủ
nói thẳng ra:“Đấu tay đôi gì mà đấu với một người tàn tật, mày đang ức hiếp
người khác đấy.”
...
Vừa nghe xong lời này thì những người xung quanh đều bật
cười.
Câu nói này không có sai, Giang Sóc người ta còn đang ngồi
trên xe lăn, Chu Nghị nói vô cùng chính xác, chỉ trích họ lấy nhiều ức hiếp ít
muốn đấu tay đôi, rõ ràng là đang chơi xấu.
Chỉ là ngữ khí trong lời nói của Giang Sóc thật sự không đủ,
âm cuối ngân cao lên, so với lời chửi mắng trực tiếp thì càng khiến người khác
sôi máu hơn.
“Đúng thế, muốn đấu tay đôi vậy thì mày phế chân mình trước
đi.”
Tiền Đạc Hâm không thể vui nổi.
Cậu ta không ít lần lĩnh giáo được bản lĩnh chỉ bằng một lời
nói mà đâm chết người này của Giang Sóc, đối phó với người khác, anh thật sự
sướng muốn chết.
Chu Nghị nhất thời không tiếp lời, mặt cậu ta đỏ cả lên rồi
thuận chửi một câu: “Mày giả vờ cái gì.”
Tiền Đạc Hâm nhún vai:“Ai giả vờ chứ, không phải do mày mới
bước vào cửa đã la lối om xóm kêu người ta là tàn tật sao, giờ lại không thừa
nhận rồi.”
Vốn dĩ họ đang ăn đồ nướng ngon lành, thật xui xẻo mới gặp
mấy người bọn Chu Nghị.
Bọn Chu Nghị thuộc lớp 1, là những thiếu gia học dốt phá
phách nhất Trường Trung học số 8 Đại An, lớp bọn họ ở tầng một phía trước, loạn
đến mức ngay cả giáo viên cũng không quản nổi.
Giang Sóc ở Trường Trung học số 8 rất có tiếng, Chu Nghị ở
tòa nhà một phất lên như diều gặp gió lại rất có quyền hành, không chịu ở yên
mà đến tòa thứ hai khiêu khích vài lần, qua mấy lần cũng chẳng được gì, từ đó
bắt đầu gây thù kết oán.
Nghe nói chân Giang Sóc bị thương, Chu Nghị đang nói chuyện
với điệu bộ kỳ quặc mập mờ trong quán đồ nướng, bên trái là một người tàn tật,
bên phải lại là một phế vật.
Tiền Đạc Hâm không nghe nổi nữa, cậu ta trực tiếp rời khỏi
ghế.
Giang Sóc không thèm để Châu Nghị vào mắt mình, con người
này ngang ngược thì đúng là ngang ngược thật, cũng là một người mềm nắn rắn
buông, chân cũng run lên như cái sàng luôn rồi.
*欺软怕硬:
mềm nắn rắn buông là chỉ người biết lựa theo tình hình mà xử lý, hành động cho
hợp lý. Một ví dụ khá gần với câu này và tính cách của nhân vật này ở đây là
“bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh”. *筛子:
Dụng cụ sàng, có những lỗ to nhỏ hình vuông, tròn... dùng để lọc, sàng đồ. Khi
sử dụng đồ dùng này thì phải dùng lực rung lắc để sàng đồ cần sàng. Ánh mắt anh nhàn nhạt nâng lên, không thèm để ý.
Bánh xe lăn sang bên phải, anh liếc ngang nhìn ra phía bên
ngoài cửa rồi chợt dừng lại một chút, nhìn thấy có một gương mặt quen thuộc
trong đám người kia.
Đám người vừa mới vây xem trò vui cũng đã tản đi, An Vu
không nhận ra mà vẫn đứng đó xem, cô đeo cặp sách, trên tay phải còn cầm bánh
rán đem về cho mẹ.
Bên trong không còn đánh nhau nữa, chỉ còn một nam sinh đang
mắng người, có điều đã bị người ta giữ chặt lại rồi.
Cô thở ra một hơi, cũng không biết vì sao mà cô lại xuất
hiện ở đây, khi xảy ra xung đột cãi nhau thì người khác đều có thể chạy đi rất
nhanh, anh ngồi trên xe lăn không được tiện sẽ rất dễ bị ảnh hưởng.
An Vu đang chuẩn bị rời đi thì bị Giang Sóc nhìn tới.
Tầm mắt thiếu niên nhắm chuẩn khiến cô không kịp đề phòng.
An Vu khẽ khựng lại, nhìn trộm bị phát hiện rồi, cô có chút
không biết phải làm gì bèn vội vàng xoay ngoài rời đi.
Cô gái chạy trốn cũng thật nhanh.
Khóe miệng Giang Sóc cong lên để lộ ra một nụ cười thờ ơ.
Nhìn thấy anh bắt nạt người khác có phải thấy rất đáng sợ
hay không.
Người tàn tật cũng chưa chắc là người tốt đâu.
Chu Nghị trốn đi từ cửa sau, Tiền Đạc Hâm phủi phủi tay, cậu
ta quay người thấy Giang Sóc không biết từ khi nào mà đã rời khỏi quán đồ
nướng.
Xe lăn dừng ở ngoài cửa, Giang Sóc trầm ngâm nhìn về phía
con hẻm.
Tiền Đạc Hâm hoài nghi, quán nướng ở ngay góc phố, nhưng con
hẻm mà anh nhìn vào là dẫn đến hẻm của cư dân.
“Nhìn gì vậy?”
Xe lăn tự động quay về một hướng khác, Giang Sóc không trả
lời cậu ta.
Tiền Đạc Hâm ở phía sau cũng đi theo bước lên trước.
“Tôi thả Châu Nghị rồi, vừa mới chạy trốn xong, ai sai tên
nhóc ấy đến vậy, mà A Sóc, sao cậu lại thành người tàn tật thế?”
An Vu men theo hẻm nhỏ về nhà, phòng của Tống Khang Thắng
khá bé, tòa nhà cao lớn phía sau che gần hết ánh nắng, chỉ còn chừa lại một
ngọn đèn đường ở góc phố.
Cửa tầng một khóa rồi, phòng
của Thư Thu Vân đang bật đèn.
Phòng của cô ở tầng hai, phải theo thang bộ này đi lên, An
Vu có hơi sợ tối, cô giẫm từng bước vừa vụng về vừa cận thận đi lên trên.
An Vu vừa đi được nửa đường thì phía sau truyền tới âm thanh
của cánh cửa sắt, sau đó thì tia sáng chiếu rọi lên bậc thềm.
Cô nheo nheo mắt mình, bèn quay người thì đúng lúc nhìn thấy
Lục Thanh Hoài đẩy chiếc xe điện đi ra.
“Anh Thanh Hoài.” An Vu gọi anh ấy.
Lúc đầu An Vu không biết nên xưng hô với anh ấy như thế nào,
Lục Thanh Hoài lớn hơn cô bốn tuổi, gọi thẳng tên thì có hơi đột ngột mà gọi
anh thì có hơi ngại.
Lục Thanh Hoài thấy cô ấm ớ, anh ấy cười nói: “Nha đầu này,
cứ nhớ trọng già yêu trẻ mà gọi người khác là được, cứ gọi anh Thanh Hoài nhé.”
Lúc đầu An Vu không gọi được, sau này gọi nhiều thành quen,
cũng không thấy ngượng nghịu nữa.
“Vừa tan học hả?” Lục Thanh Hoài ngồi trên chiếc xe điện,
tay phải thờ ơ cầm điện thoại.
Đèn trước xe sáng trưng chiếu rọi đường An Vu lên lầu.
“Dạ.” An Vu quay người chạy xuống lầu.
Cô đứng trước mặt Lục Thanh Hoài, Lục Thanh Hoài rất cao,
mỗi lần An Vu nhìn anh ấy đều phải ngước mắt lên, vì vậy cổ cũng vô cùng đau.
Giờ anh ấy ngồi trên xe máy điện, đôi chân dài buông lỏng rũ
xuống, chiều cao cũng giảm đi khá nhiều nên An Vu có thể nhìn rõ mặt của anh
ấy.
Lục Thanh Hoài mặc chiếc áo sơ mi trắng, mái tóc anh ấy cắt
ngắn hơn trước một chút, dưới lông mày lộ ra một đôi mắt càng trở nên thanh tú.
An Vu luôn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh ấy, đồng tử của Lục Thanh
Hoài rất sâu, lúc nhìn người khác vừa chuyên chú vừa ấm áp.
Anh ấy nhẹ nhàng cười, cặp sách trên người An Vu cũng nhẹ
hẳn đi, một tay Lục Thanh Hoài nhấc cặp của cô lên.
“Nặng vậy sao, còn đem sách về nhà học nữa hả?”
Lục Thanh Hoài cúi người, khoảng cách giữa hai người kéo lại
vô cùng gần.
Hình như anh ấy vừa mới tắm, trên người có mùi sữa tắm rất
thanh mát.
“Thế nào, khó không.”
An Vu lắc lắc đầu nói cũng tạm, cô nghe mẹ nói Lục Thanh
Hoài học rất giỏi, khi thi tốt nghiệp anh ấy còn đứng trong top 10 của trường.
Lục Thanh Hoài từng học ở Trường Trung học thực nghiệm Đại
An, trường đó còn tốt hơn Trường Trung học số 8 Đại An.
Về việc An Vu mượn tài liệu của Lục Thanh Hoài, hôm nay cô
mới chỉ nhận được sách lớp 11, cô quản lý tài liệu nói tài liệu lớp 10 cần phải
tập hợp lại, sau khi thống kê mới có thể biết được còn hay không, chắc phải đợi
rất lâu nữa.
Mục tiêu mà Tống Băng đặt ra thực sự quá cao, cô phải dành
thời gian tự học hết những nội dung năm trước lại một lần. Không phải cô chưa
từng nghĩ đến việc hỏi bạn cùng lớp nhưng cô vừa mới chuyện vào lớp nên chưa
thân với bạn học trong lớp, cũng sợ làm phiền người khác.
Cô muốn hỏi sách giáo khoa của trường cấp ba thực nghiệm Đại
An có giống với trường cô hay không, kết quả nghe Lục Thanh Hoài nói sách bọn
họ học đều là một.
Kết quả này lại hợp tình hợp lý như vậy, An Vu cong cong mắt
cười: “Dạ, cảm ơn anh Thanh Hoài, vậy để em đợi xem sao ạ.”
Lục Thanh Hoài cong môi “ừm” một tiếng, cười nói: “Từ từ
thích ứng là được, không gấp.”
“Được.” An Vu gật gật đầu.
Cô nhìn Lục Thanh Hoài một cái, nhỏ giọng hỏi: “Anh Thanh
Hoài, muộn như vậy mà anh vẫn ra ngoài ạ?”
Điện thoại của Lục Thanh Hoài rung lên, đối phương gửi tin
nhắn đến càng ngày càng nhiều, anh ấy một tay cầm điện thoại di động nhẹ nhàng
gõ hai chữ, sau đó nhét điện thoại di động vào trong túi.
“Ừm, gặp vài người bạn.”
“Dạ.” Lông mày An Vu cong cong, đột nhiên nhớ ra cái gì đó,
cô đưa bánh rán vừa mới mua cho anh ấy.
“Cho anh sao?” Lục Thanh Hoài nhướng mày.
“Ừm, vốn dĩ là mua cho mẹ em nhưng bà ấy ngủ rồi.” An Vu
thật lòng nói: “Bữa tối em ăn no rồi, không ăn nổi nữa ạ.”
Cô gái khi nói chuyện cả khuôn mặt đều đỏ cả lên, mắt rủ
xuống không dám nhìn anh ấy.
Vừa gặp lần đầu Lục Thanh Hoài đã biết da mặt cô mỏng, anh
ấy không từ chối, nhận lấy bánh rán cô đưa tới móc trên tay lái xe điện.
“Được, vậy anh giúp em giải quyết.” Lục Thanh Hoài cười nhẹ.
“Dạ, vậy em về trước đây, anh Thanh Hoài đi đường chú ý an
toàn.”
An Vu vội vàng xoay người, cô men theo thềm cầu thang ngoài
cửa đi lên, ánh sáng phía sau vẫn đi theo cô, cho đến khi cô mở đèn phòng mình
lên thì mới nghe thấy tiếng xe rời đi.
An Vu lặng lẽ nhìn ra bên ngoài xem thì thấy một mảng đen
như mực, người đã rời khỏi rồi.
An Vu phát hiện một hiện tượng vô cùng kỳ lạ, cô giống như
không có cách nào đối mặt với ánh mắt của Lục Thanh Hoài. Ánh mắt của Lục Thành
Hoài quá ấm áp, nghiêm túc lại chuyên chú, giống như một xoáy nước hút người.
Sao lại như vậy.
Tim đập thình thích vui thích, An Vu vỗ vỗ mặt mình, cô dựa
vào bên cửa ổn định lại cảm xúc.
Chưa mượn được sách, cô vẫn phải đợi một thời gian nữa. May
mà mới nhập học tháng đầu tiên vẫn chưa quá khó, An Vu đặt sách xuống, cô lấy
bài thi ra tiếp tục ôn tập nội dung bài ngày mai phải học.
Trong tiểu khu Cổ Lộng về đêm vô cùng náo nhiệt, một đoàn
người ở trong quán đồ nướng ăn xong cơm tối cũng không chịu về, trực tiếp mở
phòng riêng bên cạnh chơi bi-a.
Trình Bạch Hủy khoan thai tới muộn, bữa tiệc tối cũng đã kết
thúc.
Có điều cô ta vốn không muốn ăn đồ nướng, Trình Bạch Hủy có
yêu cầu rất cao với vóc dáng của mình, bình thường cơ bản sẽ ăn những đồ ăn
lành mạnh.
Cô ta thay thành quần jean, mặc áo hai dây màu tím, cũng
không còn xịt nước hoa nồng nặc nữa.
“Giang Sóc, tớ không biết chơi cái này lắm, cậu dạy tớ được
không?”
Trong tay cô ta cầm cây gậy đánh bi-a, cắn môi đứng trước
mặt thiếu niên.
Cô ta không dễ dàng gì mới có cơ hội tiến vào vòng bạn bè
của Giang Sóc.
Giang Sóc ngồi trên xe lăn đang đánh game, anh là người trả
tiền cho bữa ăn tối tại quán đồ nướng và các phòng riêng đánh bi-a, nhưng anh
lại là người ít tham gia nhất.
Tiền Đạc Hâm ở một bên giục anh nhiều lần, Giang Sóc đánh
vài lần thì không còn hứng thú nữa.
Giang Sóc cũng không ngẩng đầu lên, chiếc điện thoại màu đen
được anh nắm chặt trong tay, giọng nói anh nhàn nhạt: “Phế thế này thì dạy thế
nào?”
Trình Bạch Hủy khẽ sững người, cô ta cúi đầu nhìn chân anh.
Giang Sóc đang dựa lưng vào xe lăn, một chân gác lên kệ chân
của xe lăn và chân kia thả lỏng trên mặt đất.
Đôi chân ẩn hiện trong chiếc quần hộp rộng, bên dưới là đôi
giày sneakers quen thuộc, Trình Bạch Hủy không nhìn ra anb bị thương chỗ nào.
Nếu như không phải chiếc xe lăn sau lưng thiếu niên kia chắc
ai cũng không tin anh bị thương.
Phế rồi thì sau này thật sự không thể khỏi nữa sao.
Sắc mặt Trình Bạch Hủy trắng bợt, nếu như chân Giang Sóc
thật sự phế rồi thì hình như cô ta thật có chút không chấp nhận nổi.
Mặc dù gia thế nhà anh tốt, không có một ai trong Trường
Trung học số 8 có thể so nổi nhưng cuối cùng thì lại chẳng phải người bình
thường nữa sao.
Giang Sóc cúi đầu, không thèm để ý mà chơi game, Trình Bạch
Hủy vừa mất mát vừa lúng túng, cô ta không đoán ra có phải anh đang lừa người
hay không.
Có một nam sinh đi tới nói có thể dạy cô ta, Trình Bạch Hủy
miễn cưỡng đồng ý.
Phòng bi-a đang náo nhiệt, khi Lục Thanh Hoài bước vào thì
Giang Sóc đang chơi rất sung.
Anh ấy đi tới dùng chân mình đụng đi đụng lại chân nhỏ bị
thương của anh, Giang Sóc chưa kịp phản ứng đau đến mức khom eo lại.
Điện thoại trên tay rơi xuống đất, người máy trong game lập
tức bị treo.
Mặt mày Giang Sóc đau đến mức cau lại, tay ôm lấy đầu gối,
chửi anh ấy: "Con mẹ nó, anh nhẹ chút được không, đang bị thương đó.”
“Nghiêm trọng vậy sao?” Lục Thanh Hoài dựa trên bàn bi-a,
không có một chút áy náy nào.
“Thật sự rất đau à.”
“Anh nói xem?” Trên trán Giang Sóc phủ một tầng mồ hôi li
ti.
“Phế đến mức như vậy rồi, cậu chịu đựng cũng khá đấy.” Lục
Thanh Hoài khom người nhặt điện thoại lên ném qua cho anh.
Giang Sóc nhận lấy, khóe môi cong cong: “Tôi làm sao nhịn
qua được anh, trâu già gặm cỏ non.”
...
Miệng lưỡi Giang Sóc độc như thế nào Lục Thanh Hoài không
phải là không biết rõ.
Anh ấy lười phải tính toán, sắc mặt hơi nặng nề hỏi: “Nghiêm
túc tí, sao chân lại thành ra như vậy?”
Nụ cười bên khóe môi Giang Sóc tản đi, thờ ơ mà nói: “Có thể
làm sao nữa, ông già điên đánh thôi.”
Lông mày Lục Thanh Hoài nhướng lên, con người Giang Sóc này
bên ngoài kiêu ngạo, có chút khốn nạn, làm việc gì cũng có chừng mực, vả lại
cũng rất chắc chắn, không bao giờ chịu thiệt.
Cái chuyện để mình phải chịu bị thương như này phần nhiều là
có liên quan đến bố của anh.
Hai người điên đối đầu với nhau thì chuyện gì cũng làm ra
được.