Đưa bóng cho Giang Sóc xong, An Vu không dừng lại bao lâu thì quay trở lại đường cũ. Giống như đây chỉ là một việc nhỏ cực kỳ bình thường, bình tĩnh đến nỗi không nhìn ra chút manh mối nào.             

Kịch hay còn chưa được xem, cô gái này rời đi cũng thật dứt khoát, vậy mà lại không bắt chuyện với Giang Sóc, thế này không đúng lắm.            

Tiền Đạc Hâm hất nước sang một bên, phát hiện Giang Sóc còn đang ôm bóng, anh ngồi yên không nhúc nhích.          

Vẻ mặt của anh vẫn lạnh nhạt như thường, gương mặt vẫn thối như cũ, có điều ánh mắt kia lại giống như đang bay đi rất xa.            

Ở cuối tầm mắt, cô gái kia ôm chồng sách đi xa dần, bên cạnh còn có một nam sinh khác đi cùng cô.                 

Tiền Đạc Hâm chống nạnh, phát hiện đầu ngón tay của anh trở nên trắng bệch, anh dùng sức mà cầm quả bóng.           

Ánh mắt cậu ta lại dừng trên mặt Giang Sóc, anh híp mắt lại giống như đang suy nghĩ gì đó, cậu ta vừa định hỏi, Giang Sóc bỗng nhiên cười một tiếng, quả bóng trong ngực anh bị ném lên thật cao, bay lên không trung tạo nên một đường cong hoàn mĩ, rồi nặng nề rơi vào khung bóng rổ.           

Quả nhiên sách giáo khoa của Đại An khác với sách của Nam Kiều.       

Buổi tối có tiết tự học, An Vu lật sách nhìn sơ qua một lần thì phát hiện ở đằng sau có mấy bài đã được học ở Nam Kiều.              

Giống với lời của Tống Kỳ Thành, đại cương thi đại học cũng không có gì thay đổi, chỉ là Đại An đã đổi thứ tự bài học.                   

An Vu khẽ thở phào nhẹ nhõm, môn khoa học xã hội thì cô không có vấn đề gì, nhưng khoa học tự nhiên thì có hơi mệt, vốn dĩ cô còn tưởng nội dung của cả quyển sách đều không giống nhau, nhưng bây giờ xem ra cô chỉ cần cố gắng thêm một chút trong giai đoạn đầu, tự học lại nội dung cơ bản một lần là được rồi.            

Điều kiện mà Tống Băng đưa ra là đứng trong top 10 của tất cả các kỳ thi.  

Cô không biết được tình huống của những học sinh khác, trong lòng An Vu cũng cảm thấy không chắc chắn lắm. Một tháng này thật sự rất khó khăn, hơn nữa sách giáo khoa lớp mười cô còn chưa nhận được, muốn học bù cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.           

Suốt buổi học, An Vu đều đang tranh thủ thời gian để chuẩn bị bài.         

Trình Bạch Hủy ngồi ở bên cạnh đang lướt điện thoại, thỉnh thoảng lại xem tạp chí.              

Mối quan hệ của cô ta khá tốt, sau khi kết thúc tiết học sẽ có một đống người vây xung quanh cô ta để chơi đùa, tạo thành một nhóm nhỏ. Trong giờ học có rất nhiều nam sinh của lớp khác đi đi lại lại bên ngoài hành lang, đôi khi còn thò đầu vào nhìn thử, tất cả đều đến để nhìn cô ta.              

Ngồi ở bên cạnh Trình Bạch Hủy, đúng thật là bị làm phiền rất nhiều.

Cũng may An Vu tự ép bản thân mình phải tịnh tâm, nên không bị ảnh hưởng gì nhiều.           

“Cậu nhìn đi.”

Có người ra hiệu bằng ánh mắt tỏ ý nhìn sang bên cạnh, trong mắt đều là thâm ý.            

Những người còn lại nở nụ cười chế nhạo, một nữ sinh cất tiếng nói: “Cậu ta còn thật sự nghiêm túc kìa.”          

“Giả vờ giả vịt làm một học sinh giỏi sao?”          

“Cố gắng đọc sách thì có lợi ích gì, còn phải có đầu óc, cậu nhìn Hủy Hủy xem.” 

Trình Bạch Hủy đang xem diễn đàn, sắc mặt không tốt lắm, nghe thấy vậy thì lặng lẽ nhìn An Vu một cái.            

Lời nói của nữ sinh kia chui vào trong tai cô ta, chọc trúng vào trọng điểm.  

Cô ta khẽ nhếch môi, không lên tiếng, biểu cảm thoáng qua vẻ khoe khoang kiêu ngạo trong chớp mắt.        

“Điều kiện vào lớp thực nghiệm là phải đảm bảo thành tích đứng trong top 10, các cậu cho rằng rất dễ sao?”          

Trình Bạch Hủy không quan tâm mà lật sách: “Bản thân không đọc sách lại còn không để người khác xem, cẩn thận lại bị rớt hạng.”            

Sắc mặt của những người còn lại đều thay đổi.           

An Vu cũng không hề bị làm phiền.          

Làm người mới, cô thật sự đã gặp quá nhiều tình huống bị người người khác vây xem.

Giống như hôm đó cô dọn nhà cùng với Thư Thu Vân, những lời nghị luận phức tạp đến từ những người hàng xóm láng giềng thậm chí của cả những người thân thích, những lời đồn đãi trắng trợn không hề có ý che đậy cứ thể đổ dồn vào bọn họ.

An Vu đã sớm quen, cô lặng lẽ tạo ra tấm chắn rồi co người ở trong đó để bản thân không bị những lời nói này làm tổn thương.           

Cô không chủ động cúi đầu, cũng không lấy lòng người khác.

Trong lúc bừng tỉnh, cô nghĩ đến cậu thiếu niên ở trên sân bóng rổ, chân anh bị thương chỉ có thể yên lặng ngẩng đầu nhìn người khác chạy nhảy ở trước mặt. Còn có ánh mắt của anh, chán chường nhưng cũng rất quật cường.

An Vu lắc đầu, không biết tại sao bản thân lại nghĩ đến anh.         

Cô lật sách sinh học ra, bắt đầu làm bài tập mà giáo viên giao.             

Màn đêm buông xuống, học sinh ở trong lớp học vẫn đang còn đọc sách, vị trí bên cạnh An Vu đã trống không, Trình Bạch Hủy đã rời đi sau buổi học lúc chiều.           

Trường Trung học số 8 Đại An có tiết tự học tối, mặc dù không trên tinh thần ép buộc nhưng lớp thực nghiệm đều rất tự giác ở lại học tập.           

Trình Bạch Hủy về sớm, tiếng chuông vừa vang lên cô ta đã đi luôn vào nhà vệ sinh thay đồng phục thành bộ quần áo của mình.             

Váy hai dây màu đen, chiếc váy ôm sát làm tôn lên dáng người của cô ta, An Vu ngẩng đầu lên, không biết cô ta đã bắt đầu trang điểm từ lúc nào, đường kẻ mắt cong cong đôi môi đỏ thẫm.               

An Vu tạm biệt cô ta, Trình Bạch Hủy cũng tươi cười đáp lại.          

Thật ra tiết tự học của Đại An cũng chỉ có học sinh giỏi ở lại học, tiếng chuông còn chưa vang lên, học sinh của tòa nhà phía trước đã chạy về hết.   

Ở cổng trường, Giang Sóc ngồi ở trong xe, một cái chân của anh cứ thế ngoắt nghẻo ở bên ngoài, cửa xe mở ra, làn khói lượn lờ xung quanh lòng bàn tay.             

Một đám nam sinh cười đùa đi về phía anh, tóc của Tiền Đạc Hâm được vuốt keo, quần áo cũng đã thay đổi, quần jean áo khoác, nhìn có vẻ rất hùng hổ. Còn có mấy cô gái đi theo ở phía sau.            

“Giang Sóc, hôm nay đi đâu chơi vậy?”            

“Đi hát karaoke đi, không thì đi đến quán net cũng được.”            

“Đi BBQ không, vẫn là nhà hàng trước kia.”             

Giang Sóc vứt điếu thuốc, thản nhiên nói: “Sao cũng được.”            

“Được được được, vậy chúng ta đi ăn đồ nướng.” Tiền Đạc Hâm quyết định: “Đến tiểu khu Cổ Lộng đi, ăn xong còn có thể đi đánh bi-a, đánh bài.”             

Mọi người đều đồng ý, Tiền Đạc Hâm đi vòng qua xe đứng bên cạnh cánh cửa: “Chỉ có thể chở bốn người, những người khác tự tìm cách đi, hẹn gặp lại ở quán đồ nướng.”                

Dứt lời, Tiền Đạc Hâm mở cửa ghế phụ ra rồi leo lên.

Xung quanh trở nên ồn ào, có người vòng sang bên kia leo lên hàng ghế phía sau, Giang Sóc ngồi tựa lưng vào ghế.             

Tay anh bị người khác quẹt vào, anh ngửi thấy một mùi hương nước hoa nồng nặc, Giang Sóc không chịu nổi nhíu mày lại.            

Anh mở mắt ra, có một nữ sinh ngồi bên cạnh anh.             

Trình Bạch Hủy ngồi sát vào người anh, ngẩng đầu lên kêu tên anh: “Giang Sóc.”

Đối diện với ánh mắt của anh, Trình Bạch Hủy trở nên vui vẻ trong nháy mắt, hôm nay cô ta cố ý kêu người mang váy mới đến, tốn công sức trang điểm rất lâu, còn xịt cả nước hoa.            

Lọ nước hoa này rất khó cướp được, mùi thơm nồng đậm quyến rũ. Có rất nhiều blogger đăng bài nói rằng sau khi xịt nước hoa này thì bạn trai đều bám dính lấy, danh xứng với thực là nước hoa của các chàng trai*.         

(*)斩男: một từ phổ biến trên Internet, và các chàng trai không dễ dàng nhìn thấy dấu hiệu ăn mặc của bạn, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy bạn thật dịu dàng, thật dễ thương và khó cưỡng. 

Trình Bạch Hủy xịt một chút vào cổ tay và sau tai, sợ không đủ cô ta còn xịt lên không trung mấy cái, sau đó tiến vào để cả người đều dính đầy hương nước hoa. 

Trình Bạch Hủy dựa sát vào người anh, vừa muốn nói chuyện.   

“Trên người cậu có mùi gì đấy?”           

Giang Sóc đột nhiên lên tiếng, ánh mắt rơi thẳng lên người cô ta. 

Mặt Trình Bạch Hủy có hơi đỏ lên, con gái xịt nước hoa là có ý gì chắc hẳn không cần nói thì ai cũng biết nhưng không có ai lại nói trắng ra như vậy.    

Mặt Trình Bạch Hủy đỏ bừng, cô ta có thể cảm nhận được những ánh mắt chọc ghẹo của những người phía sau.            

Tiền Đạc Hâm huýt sáo, trêu ghẹo nói: “A Sóc, cậu như thế này là không đúng rồi, làm gì có ai lại đi hỏi mùi nước hoa của con gái nhà người ta, cậu thích thì cứ ngửi mùi của Trình nữ thần là được rồi.”         

“Ngửi cái rắm.” Giang Sóc bỗng nhiên lên tiếng, rất không kiên nhẫn mà ngắt lời cậu ta.

Tiền Đạc Hâm sửng sốt, sau đó cửa xe bị đẩy mạnh ra, Giang Sóc nhảy xuống xe.        

“Sóc cậu xuống xe làm gì vậy?”

“Ông đây say xe.”

“…”

Sau đó Giang Sóc mở cửa ghế phụ ra đuổi Tiền Đạc Hâm xuống, Tiền Đạc Hâm không còn cách nào đành phải thiện ý mời mấy cô gái ở phía sau xuống.

Sắc mặt của Trình Bạch Hủy cực kỳ khó coi, bọn họ vừa xuống xe, Giang Sóc đã nhanh chóng lái xe rời đi.          

Mùi hương trong xe rất nồng, lan ra cả ghế phụ, Giang Sóc tựa lưng vào ghế, dạ dày cồn cào cảm thấy rất không thoải mái.           

“Chú Chung, đi rửa xe.”        

Tiền Đạc Hâm nhanh chóng bắt một chiếc xe khác, thấy Trình Bạch Hủy còn đang xụ mặt thì có lòng tốt an ủi: “Giang Sóc chính là người như vậy, Trình nữ thần cậu đừng để trong lòng.”           

“Cậu ấy thật quá đáng.” Trình Bạch Hủy tức đến phát khóc.          

“Phải phải phải.” Tiền Đạc Hâm hùa theo, cậu ta xích lại gần Trình Bạch Hủy hơn một chút, ngửi thấy mùi trên người cô ta.        

Mùi hương trưởng thành quyến rũ, không khó ngửi nhưng quá nồng nặc.

Có điều mùi hương này có chút quen thuộc, hình như cậu ta đã từng ngửi thấy ở đâu đó.          

Trong chớp mắt, một hình ảnh lướt qua đầu cậu ta, Tiền Đạc Hâm chửi tục một tiếng, bảo sao.  

“Sau khi Giang Sóc bị thương còn chưa hồi phục lại, khứu giác của cậu ta khá nhạy bén, đến cả tôi lại gần cũng bị đẩy ra đây này.”      

“Là vậy sao?” Tâm trạng của Trình Bạch Hủy tốt hơn một chút, cũng phải, hôm nay sắc mặt anh có hơi tái nhợt.            

Cô ta lấy lại được tâm trạng, nói: “Vậy để tôi trở về thay bộ đồ khác, chút nữa sẽ đến tìm mấy người.”            

Tiết tự học tối ở Đại An không có chủ nhiệm lớp đến phụ trách, sau khi chuông tan học vang lên, mọi người đều lần lượt ra về.               

An Vu nhét sách của mấy môn chính vào trong cặp, đeo lên cảm thấy rất nặng.

“Đi về sao?” Tống Kỳ Thành đi đến chỗ của cô: “Mang nhiều sách như vậy?”

“Ừ.” An Vu gật đầu, nói: “Còn chưa chuẩn bị bài xong.”        

Tống Kỳ Thành nói: “Cậu ở nội trú sao? Đi cùng không?”           

An Vu lắc đầu nói: “Tớ về nhà.”

“Vậy sao.” Cậu ta khẽ mỉm cười: “Vậy cậu đi về cẩn thận.”         

An Vu đi ở phía sau, lớp học bên cạnh đều đã tắt hết đèn.          

Hai tòa nhà phía trước tối đen như mực, gần như không có ai ở lại tự học.   

Đi bộ từ trường về nhà mất khoảng hai mươi phút, sau khi đi qua khu dân cư thì đi bộ dọc theo con đường có tuyến xe chạy, mặc dù trước cổng trường có xe bus nhưng vào giờ này thì không có nhiều xe lắm, cũng phải chờ rất lâu mới có xe đến, An Vu chọn cách đi bộ. 

Hơn mười phút sau cuối cùng thì cô cũng đã đi đến tiểu khu Cổ Lộng.         

Vào ban đêm chợ đêm của tiểu khu Cổ Lộng rất náo nhiệt, quán bán đồ ăn vặt được bày la liệt, người đến đây uống rượu vào buổi tối cũng nhiều, sau khi uống say thì giọng cũng lớn hơn, ăn nói cũng không biết nặng nhẹ.      

Vốn dĩ An Vu không định dừng lại, như lúc cô đi qua ngõ quay lại thì nhìn thấy có một ông lão đang bán bánh rán, cô đi chậm lại.             

“Ông ơi, bánh rán này là nhân gì vậy ạ?”        

Ông lão đứng lên, dùng ngón tay chỉ cho An Vu xem: “Nhân măng khô và củ cải.”     

“Dạ, lấy cho cháu hai cái nhân măng khô ạ.”       

“Có ngay.”

Ông lão cầm muỗng bắt đầu tráng bột, loại bánh này là đồ ăn vặt mà An Vu thường thấy ở Nam Kiều.              

Quê cô trồng rất nhiều măng tươi, Thư Thu Vân rất thích ăn măng, An Vu định mua hai cái về cho bà nếm thử.             

An Vu đứng ở sạp này chờ một lát, nghiêng người nhìn thấy có người bán cá vàng và cả rùa đen, cô ngồi xổm xuống nhìn nó bò trong bể cá.              

Dần dần, ở đầu ngõ bỗng nhiên phát ra một âm thanh thật lớn.     

… Rầm.          

Có chiếc ghế bị ném ra, đập xuống dưới đất nát tươm.         

Tiếng thủy tinh vỡ cùng với tiếng hét chói tai của người phụ nữ.           

An Vu đứng lên nhìn về chỗ phát ra âm thanh, bên đó là quán thịt nướng, bên trong vô cùng lộn xộn, nhìn từ xa cô thấy có mấy người đang đánh nhau.    

Lần trước lúc anh trai nhà hàng xóm lái xe chở cô đến đây cũng từng nói qua, buổi tối có thể không đến thì đừng đến nơi này, rất loạn.            

An Vu cảm thấy sợ hãi, không xem rùa đen nữa.          

Ông lão đưa bánh đã rán xong cho cô, An Vu đưa tiền cho ông lão, định nhanh chóng rời đi.          

Có rất nhiều người đứng hóng chuyện, cả một đống người vây xung quanh quán đồ nướng.          

An Vu đi ngang qua đám người đó, chỉ nghe thấy hàng xóm xung quanh chỉ trỏ nghị luận.

“Mấy học sinh này sao lại giống như côn đồ thế, ôi trời, cái bình kia suýt chút nữa đã đập trúng đầu tôi rồi, làm tôi sợ muốn chết.”              

“Nằm bẹp trên mặt đất, xem ra là bị đánh không nhẹ.”          

“Trường học gì vậy, không lo học hành mà đi ra ngoài đánh nhau.”          

“Hình như là đồng phục của Trường Trung học số 8, con gái tôi cũng học ở trường này…”           

Trường Trung học số 8?            

An Vu dường bước, cô nghiêng đầu, nhìn qua khe hở giữa đám người.         

Dường như sợ bị ngộ thương, mấy người trong tiệm thịt nướng đều đứng sát vào tường, cho nên lúc này đại sảnh vô cùng trống trải.             

An Vu đột nhiên nhìn thấy chiếc xe lăn quen thuộc ở vị trí trống kia.     

Chàng trai yên tĩnh ngồi đó, đèn đuốc bên trong sáng trưng, khói bay lên từ nồi lẩu, lượn lờ như một làn sương mỏng.            

Anh nghiêng người khiến cô không nhìn thấy rõ mặt.           

Hai người đang đánh nhau tách ra, người nọ bị đạp một cú ngã rầm xuống dưới đất.                

Ngã xuống trước mặt anh.          

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play