Giang Sóc thật phục mạch não của cô.

Anh không phải là người dễ dàng động lòng, mặc dù bên ngoài không ngừng đồn đãi về chuyện tình cảm của anh, cũng giống như chuyện bình chọn anh làm trùm trường và nam thần của trường trên diễn đàn, anh nổi tiếng giống như một minh tinh vậy, nhưng thực ra ngoài ở đời anh chưa từng vượt qua giới hạn với một cô gái nào.

Thông tin được lan truyền nhiều nhất cũng là ai lại đang theo đuổi anh nhưng tất cả đều chưa từng thành công.            

Anh không thiếu tiền, thích mua gì thì mua, thích đi đâu thì đi, muốn chơi cái gì cũng có thể chơi dễ như trở bàn tay. Trên thế giới này có rất nhiều thứ để chơi đùa, anh không cảm thấy chuyện yêu đương này có cái gì có thể khiến người ta vui vẻ. 

Nhưng bây giờ anh lại giống như thằng ngốc ngồi ở đây chờ cô gái này cả một đêm. Kết quả cô vẫn là một cái đầu gỗ, không hề có một chút cảm động nào.

Anh chưa từng yêu đương nhưng anh vẫn có thể phân biệt được cảm giác mình dành cho cô hoàn toàn khác so với những người khác.

Động lòng, chính là thích.

Người, anh nhất định sẽ tóm được.          

Giang Sóc tự biết bản thân không phải kiểu người ngại ngùng khi làm gì đó, nhưng tính tình của An Vu lại giống như một miếng đậu hũ vậy, anh sợ mình quá thẳng thắn sẽ dọa cô chạy mất.          

Dọa cô chạy thì anh có thể đuổi theo nhưng anh…          

Con mẹ nó bây giờ anh không có chân.

Giang Sóc nghẹn khuất nuốt câu nói “Ông đây đang đợi cậu, đợi cậu cả một đêm” xuống họng.            

Anh thở dài, xoa xoa hàng lông mày: “Đúng rồi, thật thông minh.”      

An Vu khẽ nhíu mày, cảm thấy anh biến thành bộ dạng như vậy cũng rất đau khổ.  

Lớp 11A8 cũng không phải ở dưới tầng một, sau khi bị què chân anh luôn cần người đỡ khi phải lên xuống cầu thang, hơn nữa anh còn là nhân vật nổi tiếng trong trường, trong lòng anh chắc hẳn cảm thấy rất khó chịu khi người khác thấy được dáng vẻ chật vật của mình.            

Cho dù, anh chưa bao giờ thể hiện điều đó ra ngoài, giọng điệu còn rất xấu xa.

Cô đeo cặp lên, gật đầu nói: “Vậy cậu thu dọn sách vở đi, tôi đưa cậu xuống dưới.”     

Đây cũng không phải là lần đầu tiên An Vu đỡ anh, trước kia khi cả hai còn chưa quen biết cô đã từng bị anh uy hiếp một lần rồi.          

Trước tiên cô đẩy xe lăn xuống tầng sau đó quay lại đỡ anh.

Thế nhưng lần này Giang Sóc cũng không dựa quá gần, anh chỉ khoác nhẹ vào cánh tay cô, lười biếng mà nhảy xuống cầu thang.

Chỉ là tốc độ nhảy của anh quá nhanh, nhanh đến nỗi An Vu đi theo không kịp.

An Vu nhát gan, không giống với những người khác có thể đi xuống cầu thang một cách thoải mái giống như đang đi trên mặt đất bằng phẳng được, lúc xuống cầu thang cô đi rất chậm, chỉ sợ mình không cẩn thận bước hụt chân.

Giang Sóc thì giống như một cái đầu gỗ vậy, nghe thấy cô khẽ kêu lên cũng không phát hiện có gì không đúng, An Vu bị dọa cho vô cùng sợ hãi trực tiếp ngồi xổm xuống đất, tay còn nắm chặt ống tay áo của anh.

Giang Sóc bị mất thăng bằng, người nghiêng sang bên, cái chân bó thạch cao trực tiếp va vào lan can bên cạnh.

Cơ thể theo quán tính mà ngã sang bên cạnh. 

An Vu ngồi xổm trên mặt đất, nhìn thấy bóng người đen kịt đang bao phủ lấy mình, mùi hương cỏ cây quen thuộc chui vào khoang mũi, cô sợ đến mức không dám cử động.

Một tay Giang Sóc vững vàng chống xuống đất, mới tránh được chuyện bản thân đè lên khiến cô bị thương.

Anh ngẩng đầu lên, cằm đụng phải một mảnh mềm mại.

Đèn ở hành lang trường học đều là đèn điều khiển bằng giọng nói, học sinh ở tòa nhà hỗn hợp đều đã đi về hết, trong nháy mắt cả hai yên lặng ánh đèn cũng tối sầm đi.

Giang Sóc ngẩng đầu, ngửi thấy mùi hương hoa sơn chi thoang thoảng trên người cô gái.         

Khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, nếu như không phải tay anh đang còn chống đỡ thì cơ thể gần như đã dán sát lên người cô.             

Mùi hương trên người cô thật sự quá thơm, vòng eo lại vô cùng nhỏ bé.

Giang Sóc cảm thấy cơ thể anh giống như có ngọn lửa đang bốc lên, tim đập mạnh giống như âm thanh báo động của nồi nước đang sôi, cả người anh đều đang sôi sục.            

“Giang Sóc.” An Vu nghẹn ngào kêu lên, đôi mắt cô ngập nước, phần lưng đụng phải cầu thang, đau quá.            

Nhưng thứ khiến cô đỏ mặt hơn cả chính là anh vẫn còn đang đè lên người cô.

Gần như vậy, nam nữ thụ thụ bất thân.

“Giang Sóc.” Cô giơ tay đẩy anh ra, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, nhưng vô cùng gấp gáp: “Cậu mau đứng dậy.”          

Giang Sóc lấy lại tinh thần, một tay anh

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play