Tiếng chuông thông báo tiết tự học buổi
tối đúng lúc vang lên, Giang Sóc kéo rèm cửa sổ ra, hành lang ở bên kia đã không
còn bóng người.
Hoàng hôn trải dài trên bầu trời, giống
như một tấm vải lụa nhuộm màu đỏ, trong phòng học trống rỗng, cô đơn và vắng
vẻ. Lớp A8 quả nhiên không có ai đến tiết tự học.
Những người khác còn như thế thì người
con trai đang ở bên cạnh cô lúc này càng không thể tới tiết tự học được. An Vu
lúc đầu chưa hiểu tình huống này là gì, bây giờ cô có chút nghi ngờ, cậu ấy
thực sự ở lại.
Giang Sóc cúi đầu ngồi bên cạnh cô,
đang xem bài thi ngữ văn của cô, bỗng nhiên anh ngẩng đầu lên nói: "Nhìn
tôi làm cái gì?"
An Vu a một tiếng, suy nghĩ một lát rồi
nói: "Cái đó, cậu đã ăn cơm chiều chưa?"
"Cái gì?" Giang Sóc nhướng
mày.
"Tôi hình như không thấy cậu ăn
cơm chiều." An Vu dịu dàng nói: "Cậu, cậu có đói bụng không?"
Giang Sóc bỗng nhiên nở nụ cười, anh
buông bút xuống, cổ họng nhẹ nhàng nói ra một chữ ừ: "Cậu nói như vậy, tôi
mới thấy có chút đói."
"Trong cặp sách tôi có bánh
mỳ." An Vu mở khóa kéo cặp sách ra, lấy một ổ bánh mì nhỏ ở bên trong đưa
cho anh: "Cậu ăn đi."
Giang Sóc nhận lấy.
Túi bánh căng phòng, bánh mì ở bên
trong rất mềm và nhỏ, còn không có to bằng lòng bàn tay của anh.
"Là điểm tâm mà mẹ tôi chuẩn bị
cho tôi, hơi nhỏ nên chắc ăn không đủ no, cậu ăn trước lót bụng vậy."
An Vu đưa bánh mì cho anh xong lại tiếp
tục làm bài, cô không phát hiện ra Giang Sóc vẫn đang nhìn cô.
Giang Sóc ngắm khuôn mặt trắng nõn của
cô gái, tóc đuôi ngựa giống như trăng tròn, đồng phục học sinh nghiêm chỉnh. Cô
im lặng ngồi bên cạnh anh làm bài tập, gần đến nỗi anh có thể nhìn thấy các
đường nét thật rõ ràng.
Giống như đang nằm mơ vậy.
Anh vừa nhìn cô vừa mở túi bánh mì ra,
không phải là bánh mì tươi, nó khá cứng nhưng anh ăn lại thấy rất thơm.
Mùi vị rất ngọt.
Giang Sóc nhếch môi cười.
Sao ông trời lại đối xử tốt với anh như
vậy nhỉ?
Yên lặng không gây tiếng động, tặng cho
anh một món quà lớn như vậy.
Giang Sóc ăn xong bánh mì, anh tiếp tục
chép lại bài thi. Loại chuyện nhàn rỗi như vậy trước đây anh chưa từng trải
qua, nếu Tiền Đạc Hâm mà nhìn thấy, sợ là cằm đều rơi xuống đất vì kinh hãi.
Môn ngữ văn thật ra cũng không có gì để
giải thích, An Vu vốn nghĩ sẽ giảng cho anh nghe một chút, cũng không mất nhiều
thời gian.
Nhưng khi cô đọc xong bài làm của Giang
Sóc, cô mới kinh ngạc phát hiện, cô căn bản không phải là vấn đề.
Toàn bộ bài kiểm tra gần như trống
trơn, chỉ có một số câu hỏi trắc nghiệm được đánh dấu.
Hả, làm văn mà chỉ viết mỗi cái đề bài
để được hai điểm.
An Vu thực sự không dám tin, không phải
là cậu ấy không biết làm mà là lười làm thì có.
Cô trả bài thi lại cho anh, lắc đầu
nói: "Tôi không thể dạy cho cậu."
Giang Sóc cười đùa nói: "Cậu đùa
giỡn tôi hả? Không phải cậu nói chép xong sẽ dạy tôi sao?"
Nhưng mà những kiến thức cần thuộc lòng
cậu ấy cũng không viết ra, đều nằm trong những cuốn sách này, làm sao mà dạy
được.
An Vu thở dài, cô mở ngăn kéo ra lấy
một chồng tài liệu đã sắp xếp xong, quay người đi tới phòng photo, lúc trở về
trên tay có thêm một chồng tài liệu khác.
Cô đưa tài liệu cho anh, nói: "Chờ
cậu ghi nhớ được những cái này, tôi sẽ dạy ngữ văn cho cậu."
Giang Sóc thờ ơ nhận lấy, nhìn lướt qua
rồi lông mày nhíu lại: "Nhiều như thế này, ghi nhớ toàn bộ à?"
An Vu lắc đầu nói: "Không phải,
chính là phải nắm được."
"Vậy thế nào mới tính là nắm
được?"
"Thì là..." An Vu do dự một
lúc rồi nói: "Ghi nhớ đi."
"..."
Giang Sóc nở nụ cười: "Được, logic
của cậu không hề có vấn đề."
An Vu phản ứng hơi chậm, vài giây sau
cô để ý lại những lời vừa nói một lần nữa, hình như là hơi loạn.
Chồng tài liệu này ước chừng dày cỡ nửa
cuốn sách, để cho anh ghi nhớ hết thật sự quá khó khăn.
Không thể chỉ để ý đến lợi ích trước
mắt được.
An Vu nghĩ lại rồi thương lượng với
anh: "Nếu không thì mỗi ngày nhớ một tờ, từng tờ một đến hết."
Đống tài liệu trong tay này là cô vừa
mới chạy đi in, trên giấy vẫn còn hơi ấm.
Giang Sóc lật lật, rút tờ giấy ở trên
cùng ra rồi nói: "Được."
Thời gian còn lại của tiết tự học,
Giang Sóc chống cằm xem bài thi. Trình Du Ninh thỉnh thoảng sẽ chạy tới tìm An
Vu để hỏi vài vấn đề, cô sợ sẽ làm phiền anh ghi nhớ tài liệu cho nên cầm lấy
sách đi đến ngồi bên cạnh Trình Du Ninh.
Nhưng cô không biết rằng bản thân mình
vừa đi khỏi thì người đàn ông ở bên cạnh không thể đọc một chữ nào vào trong
đầu.
Giang Sóc đọc một lúc rồi không đọc
nữa, anh có điên mới đi ghi nhớ mấy cái tài liệu này.
Vì thế anh bắt đầu lấy điện thoại di
động ra và chơi trò chơi.
An Vu đang viết thì dừng bút lại, cô
nghe thấy phía sau vang lên tiếng âm nhạc ồn ào.
Cô quay người lại nhìn, một chân của
Giang Sóc gác lên trên mặt bàn, trong tay cầm một chiếc điện thoại di động,
gương mặt âm u.
Ngón tay anh di chuyển ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.