Giang Sóc quay lại ngồi chưa đến hai mươi phút thì tiết học cuối cùng của buổi chiều đã kết thúc.

Sau khi tan học, trong lớp ồn ào, mấy học sinh nam ở các dãy cuối cùng lấy bóng rổ ra nện bịch bịch xuống sàn.

Tiền Đạc Hâm kéo lê chiếc ghế của mình, quải cặp sách trên một bên vai, theo thói quen định kêu Giang Sóc.

“A Sóc, tan học thì đi đâu chơi đây?”

Cậu ta vừa thốt lời mới ý thức được tình huống bây giờ không giống với trước kia, Giang Sóc yên lặng dựa vào bên cửa sổ, lặng lẽ ngắm cô gái ngồi bên cạnh.

An Vu vẫn đang nằm trên bàn làm bài tập.

Thấy Giang Sóc không để ý đến mình, Tiền Đạc Hâm bước đến, cúi đầu nhìn nhìn An Vu, phát hiện cô đang chép bài giải mà Bùi Hưng Nhân viết trên bảng.

“Chậc chậc chậc, đúng là học sinh giỏi có khác. Cậu đã làm đúng rồi sao còn phải chép nữa chứ?"

An Vu dừng bút một chút, nói: “Bài giải của tôi và thầy có sự chênh lệch, không giải tốt bằng thầy ấy.”

“Loại đề thi này đã ra rồi, thi đại học cũng sẽ không ra lại, cậu còn chép làm cái gì?”

An Vu lắc đầu nói: “Mặc dù là đề sẽ khác, nhưng cách giải cũng tương tự như vậy thôi, bài giải này có thể dùng để nghiên cứu mà.”

Giang Sóc không nhịn được cười thành tiếng, An Vu quay đầu nhìn anh, Giang Sóc nói: “Cậu cũng thật nho nhã đó.”

Đàng hoàng chững chạc, vừa đáng yêu vừa hài hước.

An Vu cố chấp nói: “Không phải, thật sự rất có ích đó.”

“Được, có ích.” Giang Sóc cười cười nói: “Nhưng tôi không biết có ích như thế nào, hay là cậu nói thử một chút cho tôi nghe đi?”

“Cậu muốn nghe sao?”

“Nghe chứ.”

“Vậy được.” An Vu rầu rĩ nói: “Chờ tôi chép xong, đến tối sẽ giảng lại cho cậu nghe.”

Giọng nói của Giang Sóc đột nhiên thay đổi:“Buổi tối sao?”

“Ừm.” An Vu gật đầu nói: “Không được à?”

Anh cười: “Được.”

Tiền Đạc Hâm nhìn hai người tương tác qua lại với nhau, hoàn toàn gạt cậu ta sang một bên.

“Không phải, buổi tối.” Cậu ta phản ứng lại, lên tiếng nói: “A Sóc buổi tối cậu ở lại trường học, không muốn đi chơi sao?"

Giang Sóc liếc cậu ta một cái nở một nụ cười lạnh như băng: “Việc học và việc chơi, cái nào quan trọng hơn?”

“...?”

Lúc An Vu chép xong bài thi, Trình Du Ninh cũng vừa làm xong bài tập, cô ấy đi qua chờ An Vu, hai người đến nhà ăn ăn cơm.

An Vu nhìn Giang Sóc, nói: “Cái kia, tiết tự học buổi tối tôi sẽ giảng đề thi cho cậu, được không?”

Giang Sóc ừ một tiếng.

Trình Du Ninh kéo tay An Vu đi ra ngoài, cô ấy khó hiểu hỏi: “Vu Vu, vừa này cậu và Giang Sóc nói cái gì vậy? Cái gì mà buổi tối giảng bài?”

An Vu nói: “Cậu ấy muốn tớ phân tích đề thi ngữ văn cho cậu ấy nghe.”

“A” Trình Du Ninh có chút ngơ ngác: “Sau đó Giang Sóc nhờ cậu giảng bài thi?”

“Ừm.”

“Buổi tối sao?”

An Vu nói: “Đúng rồi, làm sao vậy?”

Trình Du Ninh

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play