Sau cơn mưa trời lại sáng, hoa cỏ bị sương
sớm gột rửa, những chú chim bay nhảy trên cây ngô đồng, cất giọng hót líu lo.
Sau khi An Vu nói xong, văn phòng phút
chốc chìm trong im lặng.
Giáo viên tuyển sinh có chút ngờ
nghệch: “Em muốn chuyển lớp?”
“Lớp 12 là lớp có thành tích tốt nhất
trong khối lớp 11, bạn học An Vu em không cần phải từ bỏ quá sớm, điểm còn chưa
có, ngộ nhỡ em thi tốt thì sao?"
Thầy giáo thật lòng thật dạ an ủi cô,
ông cảm thấy An Vu chắc là đang sợ hãi, sợ hãi rằng điểm thi của cô không được
tốt cho nên mới lựa chọn rời khỏi trước.
An Vu nói: “Cảm ơn thầy ạ, em đã nghĩ
kỹ rồi.”
Thầy giáo có chút không thể hiểu được:
“Nhưng mà, tại sao vậy?”
An Vu cúi xuống đầu, không nói gì. Đôi
mắt cô nhìn xuống mặt đất, giày nhẹ nhàng nhúc nhích.
Thấy cô im lặng, thầy giáo loáng thoáng
đoán được nguyên nhân.
Tống Băng đến Đại An là vào mùa đông
năm ngoái, bà ta vừa đến đã ngay lập tức chèn ép những giáo viên lớn tuổi đã
dạy ở Đại An nhiều năm, trực tiếp tiếp quản lớp thực nghiệm.
Bà ta thừa nhận mình theo đuổi chế độ
giảng dạy cường độ cao bên trong, cạnh tranh, chèn ép, điểm số là tiêu chuẩn
đánh giá của bà ta đối với người khác, mặc dù có một số học sinh không chịu nổi
nên suýt chút nữa đã xảy ra chuyện. Nhưng ở chế độ này, trong kỳ thi cuối kỳ
của khối lớp 10, các học sinh lớp 12 tưởng như đã vượt qua bài kiểm tra nhưng
thực tế là các học sinh còn lại của lớp thực nghiệm đã rớt.
Lãnh đạo rất hài lòng với kết quả này
nên đã phớt lờ bà ta và để cho bà ta sử dụng mô hình của mình để giảng dạy thử
nghiệm.
Nam giáo viên thở dài: “Thầy biết lớp
12 rõ ràng là có chút lực, cạnh tranh cũng rất kịch liệt. Cô Tống của các em hà
khắc, hiếu thắng, nghiêm khắc. nhưng đối với việc học tập, điểm số là thứ quan
trọng nhất ở trường trung học phổ thông của các em. Chỉ cần điểm số tăng lên,
những thứ khác nhẫn nhịn một chút là được."
“Hơn nữa, không phải những người khác
đều không có vấn đề gì sao? Người khác nhịn được, tại sao em lại không nhịn
được?"
An Vu ngẩng lên đầu, bây giờ cô đang rất
tỉnh táo, lắc đầu nói: “Không phải là em muốn trốn tránh đâu thầy.”
“Chỉ là em cảm thấy, không nên chịu tội
không cần phải chịu, cũng không cần phải ở lại nơi không phù hợp với
mình."
Đôi khi bạn gặp khó khăn nào đó, bố mẹ
cũng sẽ thường nói rằng con phải mạnh mẽ lên, chịu đựng đi, tại sao người khác
làm được mà con không làm được.
Nhưng mà An Tài Triết chưa bao giờ nói
như vậy với cô, ông ấy cảm thấy thành tích rất quan trọng, nhưng mà tâm lý khỏe
mạnh càng quan trọng hơn thành tích.
Ông ấy nói với An Vu: Nếu như mạnh mẽ
một cách không cần thiết sẽ làm cho con bị tổn thương, con cũng có thể hèn
nhát, không có gì xấu hổ khi lùi một bước cả, bố chỉ muốn con gái bé bỏng của
mình khỏe mạnh thôi, thế là đủ.
Lùi một bước, có lẽ chính là trời cao
biển rộng?
“Thưa thầy, em đã quyết định rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.