Hiếm khi có được một kỳ nghỉ dài như
vậy, buổi tối An Vu không học bài nữa, tắm rửa xong là trực tiếp đi ngủ.
Mái tóc dài bồng bềnh xõa trên vai, bắp
chân xếp lại cuộn tròn, cô lấy điện thoại ra đọc những bộ truyện tranh mới
nhất.
An Vu rất thích bộ truyện “Mùa hè của
Komori Jiro” và đã chờ đợi từng tập mới nhất. Tình cờ hôm nay là thời gian cập
nhật, An Vu phải mất năm phút để đọc xong tập mới nhất.
Đọc truyện tranh là sở thích duy nhất
của An Vu và Trần Hoan chính là người đã khiến cô lọt vào cái hố truyện tranh
này. Cô gái theo chủ nghĩa 2D đúng nghĩa như Trần Hoan quả là thiên biến vạn
hóa, cô ấy vừa mới nhảy vào hố cuồng sticker đã tràn sang hố nghiện trâm cài,
ngay sau đó lại là hố đam mê Hán phục.
Nhưng chi phí cho những sở thích này
quá đắt đỏ, An Vu không có nhiều tiền như cô ấy. Sau này Trần Hoan đã ấn đầu An
Vu vào đọc truyện tranh cùng, sau đó hai người đã cùng nhau theo đuổi sở thích.
An Vu không đọc tiểu thuyết nhưng lại
rất yêu thích truyện tranh.
An Vu vừa đọc xong thì nhận được tin
nhắn của Trần Hoan.
Trần Hoan: [Aaaa, Vu Vu cậu đã xem tập
mới nhất chưa? Ngọt chết tớ mất!]
Trần Hoan: [Tớ muốn yêu đương a, tớ
không thể sống mà không yêu! Sống hay chết cũng được.]
An Vu cong môi đáp: “Ừm, tớ vừa mới xem
xong, thực sự rất ngọt.”
Trần Hoan đã gửi một biểu tượng cảm xúc
và thở dài một lúc lâu.
Trần Hoan: [Nam chính thật là đeo bám,
rõ ràng là thích nữ chính nhưng cô ấy vẫn không phản ứng kịp, tớ thật lo lắng.]
An Vu: [Chúng ta đứng từ góc nhìn của
Thượng đế, những người trong cuộc cũng không biết.]
Trần Hoan: [Cũng đúng, dù sao cặp đôi
này cũng là vai chính, sớm muộn gì cũng sẽ ở bên nhau.]
An Vu: [Ừm.]
Trần Hoan: [555, tớ vẫn rất muốn yêu
đương.]
Sau khi Trần Hoan gửi tin nhắn này xong
cô ấy lại gửi một biểu tượng cảm xúc buôn chuyện khác, hỏi An Vu: “Vu Vu, ở Đại
An có chàng trai nào theo đuổi cậu không?”
An Vu đã nhanh chóng gửi một cái ký tự
“5.”
Trần Hoan: [Không có khả năng, tớ không
tin, trường chúng ta không biết có bao nhiêu nam sinh theo đuổi cậu, mấy ngày
trước còn có một nam sinh gửi thư cho tớ, nhờ tớ chuyển cho cậu, 55 a, thậm chí
tớ còn không thể xếp chồng các bức thư lên được.]
An Vu thở dài nói: “Hoan Hoan, lần sau
đừng nhận thư nữa.”
Trần Hoan: [55, đúng là ý chí sắt đá.]
Trần Hoan không tin có tà, lại hỏi: “Thật
sự không có ai theo đuổi cậu sao?”
An Vu: [Không có.]
***
An Vu ngủ đến tự nhiên tỉnh lại, khi
rời giường cô nghe trong phòng truyền đến một trận xì xào bàn tán. Đầu cô nặng
trĩu, hai mí mắt mỏi nhừ không nhấc lên được.
Chống đôi tay nhỏ bé để đứng dậy, toàn
thân đều mềm nhũn.
Bên ngoài trời đang mưa to, ánh sáng lờ
mờ và u ám.
An Vu liếc nhìn đồng hồ báo thức trên
bàn, đã một giờ chiều.
Cô mặc một bộ đồ ngủ cotton kẻ sọc màu
hồng, mái tóc buông xõa trên vai, An Vu mở cửa phòng, một cơn gió lạnh thổi vào
làm cô hắt hơi một cái.
Mặt đất ướt và mưa vẫn rơi.
Thư Thu Vân cầm ô đi lên cầu thanh,
nhìn thấy An Vu mặc bộ đồ ngủ đứng ở trước cửa, bà cau mày giục cô: “Vu Vu, con
mau đi vào phòng đi, đừng để bị ướt.”
Thư Thu Vân đặt chiếc ô trong tay xuống
đất và đi vào phòng của An Vu, trên tay bà cầm một bát hoành thánh nhỏ.
Bát đặt ở trên bàn, bà dùng mu bàn tay
sờ trán An Vu: “Có chút nóng, con có khó chịu không?”
An Vu lắc đầu nói: “Có chút mệt ạ.”
"Chắc là hôm qua bị cảm, hôm nay
không đọc sách nữa, nghỉ ngơi cho thật tốt."
Sau khi An Vu ăn nửa bát hoành thánh,
cô không thể ăn thêm được nữa, Thư Thu Vân cho cô uống thuốc, chẳng mấy chốc
thuốc đã phát huy tác dụng, An Vu mê man ngủ thiếp đi.
Ngủ một ngày một đêm, hôm sau tỉnh lại
đã là giữa trưa.
Vẫn còn ho, nhưng nhiệt độ đã giảm.
Mồ hôi nh� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.