Đêm nay Giang Sóc không quay lại trường
học mà trở về nhà họ Giang.
Lần trước anh trở về, lúc rời đi đã
thuận tiện lấy một dãy biệt thự ở Dinh thự Quan Sơn Tiền Long làm Hồ Hiểu Linh
ngứa răng vì khí tức, quấn lấy Giang Hồng Văn gây phiền phức.
Hôm nay khi anh trở lại, Hồ Hiểu Linh
thay đổi sắc mặt, cười cười chào đón anh, hỏi han ân cần.
Giang Sóc cười lạnh không đáp, nghĩ
cuối cùng Giang Hồng Văn cũng phải bó tay, đồng ý với bà ta một số điều kiện.
Hôm nay là sinh nhật của Giang Hồng
Văn, ông ta gọi điện thoại yêu cầu Giang Sóc nhất định phải trở về.
Không mời ai khác, cũng chỉ có anh,
Giang Hồng Văn, Hồ Hiểu Linh và con trai của Hồ Hiểu Linh là Hồ Vĩ Nghệ, bốn
người.
Hồ Hiểu Linh ân cần chuẩn bị một bàn đồ
ăn, khi Giang Hồng Văn từ trên lầu đi xuống, thấy Giang Sóc lười nhác ngồi
trong phòng khách, tâm trạng ông ta tốt lên một chút, thằng nhóc này hiếm khi
không ngỗ nghịch với ông ta, còn biết trở về để chúc mừng sinh nhật mình.
Giang Sóc dựa lưng vài ghế, một chân
buông thõng về phía trước, toàn bộ quá trình đều không mở miệng nói chuyện. Hồ
Hiểu Linh chu đáo gắp đồ ăn cho Giang Hồng Văn, Hồ Vĩ Nghệ ồn ào đòi Hồ Hiểu
Linh bóc tôm cho nó, ba người thân thiết, người khác nhìn vào nếu không biết
chắc chắn sẽ nghĩ anh là người ngoài.
Giang Sóc cũng không thèm để ý, không
động đũa, chỉ uống mấy ngụm rượu.
Giang Hồng Văn đẩy Hồ Hiểu Linh ra,
nhìn Giang Sóc và cau mày: “Con uống rượu làm gì vậy, chân bị thương mà còn dám
uống sao?”
Giang Sóc còn chưa kịp nói chuyện, Hồ
Hiểu Linh đã buông đũa xuống và khuyên nhủ ông ta: “Hồng Văn, anh đừng nhiều
lời, đám con trai ở tuổi A Sóc đều như vậy, uống chút rượu cũng không sao.”
Nói đến đây Giang Hồng Văn liền trở nên
tức giận, ông ta vẫn luôn không hài lòng với đức hạnh của Giang Sóc.
Ông ta đã tiêu rất nhiều tiền để gửi
anh đến được Trường Trung học số 8 Đại An nhưng anh vẫn như cũ không học giỏi
lên được mà chỉ biết quậy phá, lăn lộn ở trường đánh nhau với người ta, chướng
khí mù mịt.
“Bộ bây giờ nó đang ở trong một lớp học
uống rượu sao? Với cái phẩm hạnh này của nó, còn có thể học được cái gì? Trông
cậy tôi ở trong công ty làm việc đến chết luôn hay sao?”
Giang Sóc khẽ nhếch mí mắt, nói:
“Chuyện đó thì bố không cần lo lắng, chẳng phải bên cạnh bố còn một đứa nhỏ nữa
hay sao.”
Hồ Vĩ Nghệ đang gặm đùi gà, khóe môi
dính đầy nước canh.
Giang Hồng Văn cứng họng, ánh mắt rơi
trên người thằng nhóc, sắc mặt càng ngày càng âm trầm.
“Nó còn nhỏ như vậy, con còn trông cậy
vào nó, con có thể nào làm gương cho em trai con được không?”
“Nó rất giỏi học hỏi người khác.” Giang
Sóc khoanh tay, cười lạnh một tiếng: “Chỉ là bố nên khuyên nó, đừng để nó học
sai người.”
“Con còn mặt mũi mà nói?”
Giang Hồng Văn bắt đầu thở hổn hển
trong lòng ngực.
Hai cha con lúc nào cũng không nói
chuyện quá mười câu, Giang Hồng Văn mà lên tiếng thì Giang Sóc lại độc mồm độc
miệng, hai người đối chội gay gắt với nhau, một chút là có thể gây cháy.
“Được rồi, được rồi, anh hòa hoãn lại
tí đi, hôm nay là một ngày vui mà.” Hồ Hiểu Linh cười cười khuyên can, hai tay
nhỏ bé yếu ớt như không có xương giống như đang giúp Giang Hồng Văn hạ hỏa,
nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Giang Sóc: “A Sóc, cậu bớt nói lại đi, hôm nay
dù gì cũng là sinh nhật của bố cậu, đừng cố ý chọc giận ông ấy.”
“Bố cậu nói cũng đúng, em trai cậu còn
nhỏ, nó lại thích cậu, khó tránh sẽ học theo. Lần trước gặp cậu đánh nhau, cảm
thấy uy phong, khi đến trường học cũng học theo liền đánh bạn học.”
“Cậu thân là anh trai cũng nên làm
gương.”
Vẻ mặt Giang Sóc vẫn lười nhác như cũ,
những lời vô nghĩa của Hồ Hiểu Linh nói làm Giang Hồng Văn cũng nghe một chút.
Suy cho cùng, Hồ Hiểu Linh là người đã
dạy cho Hồ Vĩ Nghệ khả năng học hỏi từ người khác, Hồ Vĩ Nghệ không phải là con
trai của Giang Hồng Văn, bà ta sợ Giang Hồng Văn sẽ bí mật cho anh chỗ tốt nên
đã dạy Hồ Vĩ Nghệ lúc nào cũng để mắt đến anh.
Một khi phát hiện Giang Hồng Văn cho
anh thứ gì tốt, bà ta cũng xin xỏ cho Hồ Vĩ Nghệ, Giang Sóc có thì con trai bà
ta cũng phải có.
Dần dần, Hồ Vĩ Nghệ không phải nhìn
chằm chằm rồi học hỏi nữa, Giang Sóc đi chơi ở đâu, cậu ta sẽ mang một đám nhóc
tì cùng đi để có thể làm theo.
Ở trường tiểu học làm đại ca của một
đám nhóc trẻ con, Hồ Hiểu Linh thường xuyên bị gọi đến trường học để giải quyết
những rắc rối do cậu ta gây ra, giải quyết xong sẽ trở về cáo trạng.
Tất cả những chuyện này đều đổ lên đầu
của Giang Sóc.
Lần trước Giang Sóc cùng Tiền Đạc Hâm
bọn họ đi xử lý Chu Nghị, tình cờ bị Hồ Vĩ Nghệ bắt gặp. Trở về trường học liền
gây chuyện, còn ồn ào nói Giang Sóc cũng làm như vậy, nói năng hùng hồn đầy lý
lẽ cùng Giang Hồng Văn tranh luận.
Hồ Hiểu Linh ngồi dưới đất khóc lóc,
đêm đó Giang H ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).