Ôn
Trầm Tập là nhân vật nổi tiếng trong trường, bất kể là gia thế, tướng mạo hay
thành tích học tập đều là hạng nhất.
Dù
Ôn Trầm Tập đã dặn Trang Ngạn Du đừng nhận bức thư tình nào cả, nhưng số người
yêu thầm anh vẫn quá nhiều.
Không
nhận thư tình thì dùng đồ ăn vặt mua chuộc em trai anh chắc vẫn được nhỉ?
Từ
một ngày đẹp trời nào đó về sau, ngăn bàn của Trang Ngạn Du bị nhét đầy đủ thứ
đồ ăn vặt.
Từng
có một bạn học nghi ngờ hỏi:
"Em
trai của đàn anh Ôn Trầm Tập sao lại họ Trang nhỉ? Không cùng họ với đàn anh à?
Lẽ nào là con riêng?"
"Không
phải đâu, cậu ngốc à, nếu là con riêng thì quan hệ giữa hai anh em họ có thể
tốt được như vậy sao?"
"Từ
từ, sao tớ lại nghe nói em trai ruột của đàn anh họ Chu nhỉ? Hình như không
phải họ Trang!"
"???
Thế tóm lại là họ Trang hay họ Chu? Đống đồ ăn vặt lúc trước đưa cho ai
rồi?"
"Đưa
cho người tên là Trang Ngạn Du đó."
"Vậy
thì không nhầm đâu, chắc chắn là người này!"
Thế
là càng có nhiều đồ ăn vặt bị nhét vào ngăn bàn của Trang Ngạn Du.
Cậu
không biết là ai tặng nên chẳng thể nào trả về chỗ cũ được.
Cả
một ngăn bàn đầy đồ ăn vặt khiến cậu nghi ngờ có phải mình mở tiệm nhỏ bán đồ
ăn vặt không nữa.
Ôn
Trầm Tập cũng không giải quyết nổi đống đồ ăn vặt này, chỉ đành chia cho bạn
học.
Mới
khai giảng có một tháng ngắn ngủi mà bạn học của Trang Ngạn Du đều béo lên mấy
cân.
Đều
là do ăn đồ ăn vặt mà ra cả.
Trang
Ngạn Du sầu tới mức sắp chết máy luôn.
"Tớ
không hiểu." Cậu gục đầu trên mặt bàn, vẻ mặt xoắn xuýt: "Không có
tên, không nói là ai tặng, lấy lòng tớ như này thì có ích gì? Tớ không biết là
ai, sao mà nói tốt cho người ta trước mặt A Tập được."
Những
bạn học khác nói: "Có lẽ họ tặng cậu xong thì đi nói với anh trai cậu rằng
đã tặng cậu đồ ăn vặt chăng? Chỉ cần cậu nói với anh trai cậu một câu là cậu
thích ăn thì sẽ khiến anh cậu chú ý."
Trang
Ngạn Du: "Ồ."
Hóa
ra còn có cách làm này à?
Nhưng
Trang Ngạn Du vẫn không chấp nhận hành vi như vậy. Cậu quyết định cùng Chu
Thanh Thành “ôm cây đợi thỏ”.
Chu
Thanh Thành còn đi tìm mấy bạn học khác tới cùng mai phục trong lớp, xem rốt
cuộc là ai ngày nào cũng tới nhét đồ ăn vặt, tốt nhất là có thể khiến đối
phương đừng tặng nữa.
Trong
lớp, Chu Thanh Thành khá hòa đồng, khó mà tin rằng cậu nhóc từng là đứa trẻ có
vấn đề về tâm lý, chưa qua bao lâu đã lập thành một hội với bạn học.
Hơn
mười cậu nhóc cùng chờ đợi, có người mai phục ở bục giảng, có người mai phục ở
bên ngoài, thậm chí bọn họ còn hy sinh cả giờ ăn trưa.
Đợi
chưa được mười phút, họ thấy mấy bạn nữ đáng yêu đỏ mặt chạy qua.
"Hửm?
Sao không phải là lớp lớn nhỉ? Hình như là bạn nữ lớp 6-3 chúng ta mà?"
"Lớp
6? Sao không phải là cấp ba nhỉ?"
Một
đám người vốn đã chuẩn bị tâm lý người tới là học sinh cấp ba, thế mà người tới
lại là học sinh cấp hai nên nhất thời không biết có nên xông lên không.
Do
dự có một chút mà bạn nữ lớp 6-3 đã đi mất rồi.
Bạn
đó đi chưa được bao lâu thì hai bạn nữ cùng lớp họ đã trở về.
Ban
đầu mấy bạn nam còn tưởng là mấy bạn nữ ăn cơm xong trở về, nào ngờ lại thấy
trên tay bọn họ cầm theo mấy bịch đồ ăn vặt…..
Mấy
bạn nam: ??
Mấy
bạn nữ cùng lớp chạy như bay sang nhét đồ ăn vặt vào ngăn bàn Trang Ngạn Du rồi
giả vờ không có chuyện gì cả, còn rời khỏi lớp học.
“Tôi
nhớ là ngày nào lớp trưởng Tư Tư của chúng ta gần 2 giờ mới tới lớp học mà.”
“...
Đúng vậy, hóa ra là cậu ấy tới một lần từ lúc sớm như vậy à.”
“....”
“....”
Mọi
người nhìn Trang Ngạn Du.
Chu
Thanh Thành rất kinh ngạc: “Mị lực của anh trai tớ đã lớn tới mức học sinh nữ
lớp 6 cũng thích anh ấy rồi cơ à?”
Sao
cậu nhóc không phát hiện ra anh trai có chỗ nào tốt nhỉ?
Trang
Ngạn Du nói như chuyện hiển nhiên: “Vốn dĩ A Tập chỗ nào cũng tốt, chúng ta có
cần nhắc nhở anh ấy không nhỉ?
Mọi
người: “.....”
Không
phải!
Hai
người lẽ nào không nhận ra, những thứ này có thể là tặng Trang Ngạn D ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.