Trang Ngạn Du chưa từng nghĩ tới anh em lại lén lút hôn trộm bé.

Bé thử nhéo mặt mình, đang yên đang lành, tự dưng anh trai hôn bé làm gì?

Hơn nữa hôn khi nào?

Chẳng lẽ là nhân lúc bé đang ngủ sao?

Trước ánh mắt khiếp sợ cộng thêm không dám tin của bé, mặt Ôn Trầm Tập đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu.

Đây là lần đầu tiên cậu gặp phải tình cảnh xấu hổ như thế này, không khỏi né tránh.

Thậm chí bây giờ chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ nào đó để chui vào.

Từ giờ phút này trở đi, cậu cảm thấy mình không thể nào thương đứa em trai ruột này nổi nữa!

Chú Chu muốn đưa nó đi đâu thì đi đi.

Dù sao thì cậu cũng mặc kệ.

Trang Ngạn Du vốn là người bị hôn trộm, nhưng có lẽ vì nhìn thấy biểu cảm xấu hổ và giận dữ của thiếu niên Ôn Trầm Tập nên bé không khỏi lo lắng anh trai có bị máu dồn lên não hay không…

Dù sao thì anh em tốt của bé cũng chỉ mới 12 tuổi mà thôi.

Hơn nữa, ở trong mắt anh em tốt thì bé chính là một nhóc em mới 5 tuổi.

Anh trai hôn em trai mình hình như cũng không có gì kỳ lạ.

Huống chi đây chính là tình cảm anh em đó!

Trang Ngạn Du đột nhiên cảm thấy có thể quen biết anh em sớm cũng không có gì là không tốt.

Tuổi càng nhỏ thì càng dễ bồi dưỡng tình cảm mà.

Trang Ngạn Du nhanh chóng phân tích tính toán một lượt ở trong đầu.

Sau khi bé phân tích xong thì thấy lợi nhiều hơn hại.

Bé chủ động đi qua, vươn tay nói với thiếu niên đang cứng ngắc, không biết nên làm như thế nào ở đằng kia: “Anh ơi, ôm em với.”

Ôn Trầm Tập ngây ngẩn cả người, em trai Tiểu Du biết cậu hôn trộm bé mà vẫn muốn cậu ôm sao?

Thấy Ôn Trầm Tập cứ đứng yên không động đậy, bé con vội vàng thúc giục: “Ôm một cái.”

Ôn Trầm Tập do dự hồi lâu, sau đó vẫn bế Trang Ngạn Du lên, để cho bé ngồi lên khuỷu tay mình.

Tầm mắt của Trang Ngạn Du đã ngang tầm với Ôn Trầm Tập.

Thân thể của anh em nhìn qua có vẻ gầy, nhưng khi ôm bé lên thì lực cánh tay rất vững, hoàn toàn không có vẻ cố sức, xem ra lúc bình thường cũng rất chăm chỉ rèn luyện, dinh dưỡng cũng được bổ sung đầy đủ.

Trang Ngạn Du dí sát gương mặt mũm mĩm đến trước mặt Ôn Trầm Tập, nói: “Anh không cần phải hôn trộm đâu.”

Ôn Trầm Tập ngây ngẩn hỏi: “Gì cơ?”

Trang Ngạn Du chỉ vào mặt mình, sau đó mềm mụp nói: “Anh có thể quang minh chính đại hôn em mà!�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play