Đã
cuối tháng tám, ngày khai giảng sắp tới.
Là
một học sinh mẫu giáo tương lai, Trang Ngạn Du vẫn chưa quyết định được muốn
đến nhà trẻ nào.
Nếu
vào thành phố thì sẽ có thêm nhiều thời gian bồi đắp tình cảm với anh em tốt,
nhưng mà ba lại không đi được.
Hơn
nữa bây giờ ba còn ký hợp đồng với chú Chu, mỗi ngày đều phải trồng rất nhiều
thứ.
Trang
Ngạn Du không nỡ để ba ngày nào cũng phải vất vả đưa đón mình, cuối cùng bé vẫn
quyết định học ở nông thôn.
Cho
dù ba nói ông không sợ sự vất vả khi đưa đón bé đi học, Trang Ngạn Du vẫn thấy
không vui.
Bé
còn ngây ngô hỏi Trang Túc: “Con không đến trường có được không ?”
Bé
không muốn ngồi ở trường mẫu giáo học 1 + 1 bằng 2 giống như những đứa con nít
bình thường khác.
Có
lẽ không chỉ như vậy đâu ha?
Căn
cứ theo những gì bé điều tra được, hình như mấy đứa trẻ học mẫu giáo đều học
những thứ này.
Về
chuyện này, Trang Túc còn từng đi tìm hiểu khắp nơi: “Trẻ con nơi này chỉ cần
đến 3 tuổi là sẽ đi nhà trẻ, càng đừng nói đến việc bây giờ bé 11 đã được 5
tuổi rồi, nếu không đi thì sẽ không giống người thường.”
Họ
phải cố gắng hòa nhập vào xã hội, bây giờ điều kiêng kỵ nhất là trở nên khác
biệt với mọi người.
Hơn
nữa, Trang Túc cũng hy vọng bé 11 sẽ tới trường.
Trường
học là nơi loài người tiếp nhận tri thức, bây giờ họ đã làm người bình thường,
không có nơi nào học tập nhanh bằng trường học cả.
Trang
Ngạn Du “A” một tiếng, buồn rầu nói:
“Vậy nếu con không cẩn thận đọc từ 1 + 1 = 2 sang phương trình Maxwell thì có
bị xem là kỳ quặc không?”
Trang
Túc gãi đầu, nở nụ cười thật thà: “Không sao hết, cùng lắm thì chúng ta nhảy
lớp là được.”
Mắt
Trang Ngạn Du sáng bừng lên, bé vội vàng hỏi: “Vậy nếu học lớp mầm thì có thể
nhảy mấy lớp vậy ba?”
Trang
Túc nói: “Nếu là học từ lớp mầm thì chắc nhảy được tới lớp lá nhỉ?”
Trang
Ngạn Du: “Ba, bây giờ con nhập học thì phải vào lớp lá mà.”
Trang
Túc vui vẻ cười: “Đúng ha, ba quên mất. Vậy bé 11 cứ học lớp lá trước, đến lúc
đó lại hỏi thầy cô xem có nhảy lớp được hay không.”
Dù
sao họ cũng không rõ chuyện này lắm, chỉ có thể từ từ mày mò.
Hình
như làm vậy cũng được.
Trang
Ngạn Du gật đầu.
Đúng
lúc này, điện thoại vang lên.
Trang
Túc nhận điện thoại, đầu bên kia vang lên giọng của Chu Bạch Thuật.
Không
biết Chu Bạch Thuật đã nói những gì mà sắc mặt của Trang Túc trở nên rất kỳ lạ.
Sau
đó Trang Túc nói: “Để tôi hỏi bé 11 trước, xem thằng bé có đồng ý không.”
Sau
khi cúp điện thoại, Trang Ngạn Du khó hiểu hỏi ông: “Hỏi con chuyện gì vậy ba?”
Trang
Túc nói: “Ông Chu nói mẹ của A Tập và A Thành muốn cho con vào trường trong
thành phố để đi học.”
Trang
Ngạn Du lại càng khó hiểu: “Cho con đi học ở trong thành phố ấy ạ?”
“Đúng
vậy, nghe ông Chu kể thì A Thành chỉ đồng ý nói chuyện với con thôi.”
Sau
khi Chu Bạch Thuật phát hiện Chu Thanh Thành bằng lòng nói chuyện với Trang
Ngạn Du thì đã kể lại ngay với mẹ Tống.
Mẹ
Tống cũng rất lo lắng về bệnh tình của đứa con trai nhỏ, sau khi bà biết được
việc này thì chỉ hận không thể đưa con mình chạy tới nông thôn ở.
Nhưng
Chu Thanh Thành chỉ muốn đi theo Chu Bạch Thuật, bé luôn im lặng, trong lúc Chu
Bạch Thuật nghiên cứu thuốc thì bé sẽ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, không hề gây
ảnh hưởng đến công việc của ông.
Nhưng
nếu như tới nông thôn ở thì Chu Bạch Thuật không thể đi cùng bé, dù sao ông
cũng không thể bỏ mặc công việc nghiên cứu của mình được.
Nhưng
mà hai tháng qua, đây là lần đầu tiên Chu Thanh Thành chịu giao tiếp với một
người xa lạ ngoài Chu Bạch Thuật, mẹ Tống không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Bà biết
được Trang Ngạn Du chỉ vừa mới đến sống với Trang Túc, sau một h� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.