20 ngày sau, hoa hồng
nảy mầm rồi.
Cuối cùng Trang Ngạn Du
đã tìm được cơ hội nói chuyện với anh em tốt, sau khi thấy hoa hồng nảy mầm, bé
đã vội vã gọi điện thoại cho anh em tốt, mời cậu đến nhà ngắm hoa hồng nảy mầm.
Thế là cuối tuần, Ôn
Trầm Tập đã đến, còn có Chu Bạch Thuật và Chu Thanh Thành nữa.
Chu Bạch Thuật quyết
định ký hợp đồng với Trang Túc, muốn nhận thầu một mảnh đất để Trang Túc giúp
đỡ.
Nghe thấy Ôn Trầm Tập
sắp về quê, ông dứt khoát đưa Chu Thanh Thành về cùng luôn.
Chu Bạch Thuật vừa gặp
Trang Ngạn Du đã yêu thích vô cùng, chào hỏi với bé: “Tiểu Du, lại gặp nhau
rồi, có nhớ chú Chu không?”
“Nhớ ạ.” Trang Ngạn Du
nhìn ông một cái, vô cùng khách khí nói. Ánh mắt đặt trên người Ôn Trầm Tập ở
phía sau Chu Bạch Thuật, giọng điệu chân thành hơn nhiều: “Nhưng cháu nhớ anh
hơn.”
Chu Bạch Thuật chậc
chậc vài tiếng, cố ý “ghen”: “Sao lại nhớ nó hơn, nó có gì tốt chứ.”
Trang Ngạn Du: “Anh tốt
lắm ạ.”
Suy cho cùng thì Ôn
Trầm Tập vẫn là thiếu niên, bị một người bày tỏ sự nhớ nhung, hơn nữa còn là em
trai đáng yêu như vậy.
Trước đây anh từng nghe
nói, trẻ con rất dễ sùng bái người khác.
Cha mẹ cũng muốn cậu
xuất sắc hơn, người xuất sắc nhất mới có thể làm tấm gương tốt cho em trai.
Em trai Tiểu Du nhớ
mình như vậy, có lẽ cũng vì nhìn thấy sự xuất sắc của mình ha.
Dù trên mặt Ôn Trầm Tập
không thể hiện gì nhưng trong lòng lại vui vô cùng, nghiêm trang nói: “Em trai
Tiểu Du, anh mang quà đến cho em nè.”
Trang Ngạn Du rất vui:
“Cái gì vậy ạ?”
Ôn Trầm Tập ra ghế sau
lấy quà, sau đó ôm hai cái hộp to xuống.
Cậu đưa một hộp trong
đó cho Trang Ngạn Du, còn một hộp cho Chu Thanh Thành.
Nhưng Chu Thanh Thành
lại không nhận, chỉ cúi đầu chơi con robot tả tơi kia.
Cậu nhóc vẫn chìm đắm
trong thế giới của mình như cũ, như trừ Chu Bạch Thuật ra thì chẳng còn ai lọt
vào mắt.
Trang Ngạn Du lại vô
cùng vui vẻ nhận quà.
“Bây giờ em có thể mở
ra không?”
Ôn Trầm Tập: “Có thể.”
Trang Ngạn Du cẩn thận
từng li từng tí mở hộp, sau đó nhận được một con robot cao đến đầu gối người
lớn.
Con robot này thật sự
còn cao hơn cả bé.
Hơn nữa còn hơi nặng,
xem ra dùng vật liệu đều là những thứ tốt, hàng thật giá thật.
Theo như giá cả hiện
nay, chắc giá tiền cũng không ít.
Ôn Trầm Tập nhìn chằm
chằm vào vẻ mặt của Trang Ngạn Du, trong lòng lo lắng khó hiểu: “Có thích
không?”
Tia sáng trong đôi mắt
to tròn xinh đẹp của Trang Ngạn Du lấp lánh, bé nói: “Thích ạ! Em cảm ơn anh!”
Bé thật sự rất thích.
Không nói đến giá cả,
đây là món quà đầu tiên mà anh em tốt tặng bé, trong lòng bé đã quyết định là
phải trân trọng món quà này rồi.
Ôn Trầm Tập nhẹ nhõm
thở ra một hơi.
Một bên khác, Chu Thanh
Thành đang chìm đắm trong thế giới của mình cũng vô ý thức ngẩng đầu lên, ánh
mắt bị con robot to lớn mà Trang Ngạn Du ôm trong ngực hấp dẫn, nhìn chằm chằm
vào nó.
Cậu ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.