Lúc đầu Trang Ngạn Du còn xem rất
nghiêm túc, không hề phát hiện ra có người đi
vào.
Mãi đến khi
A Tập đi đến bàn làm việc, cậu mới nhìn thấy có người.
Trang Ngạn
Du sửng sốt một chút, hỏi anh theo bản năng: "Cơm tối đã chuẩn bị xong rồi?"
Cậu vốn
muốn giúp anh nấu, nhưng A Tập nói không cần cậu giúp, còn nói buổi tối chỉ cần
nấu hai món, bảo cậu đi nghỉ ngơi trước, vậy nên cậu mới đi đến phòng làm
việc.
Ôn Trầm Tập
"ừm" một tiếng, ánh mắt rơi vào màn hình máy tính, nhìn thấy những hình ảnh có chút khó coi kia thì
khẽ khựng lại, sau đó quay đầu nhìn Trang Ngạn Du.
Trang Ngạn
Du đã nhấn nút tạm dừng, không biết sao khi bị người anh em phát hiện mình đang
“học” thứ này, cậu lại có chút xấu hổ. Cậu rất ít khi gặp chuyện xấu hổ, nhưng
giờ phút này, cậu biết rất rõ cảm xúc hiện tại của mình là xấu hổ.
Ôn Trầm Tập
hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Những lời
này rõ ràng là đã biết còn hỏi, người có mắt đều có thể nhìn ra Trang Ngạn Du
đang làm gì.
Ánh mắt
Trang Ngạn Du hơi phiêu đãng, nhưng cậu vẫn thành
thật trả lời: "Tôi đang học."
Ôn Trầm
Tập: "Học?"
Trang Ngạn
Du: "Ừm, đây là điểm mù tri thức của tôi, trước đây tôi không hiểu cho
lắm."
A Tập:
"Cậu không hiểu cái gì?"
Trang Ngạn
Du: "Tôi thật sự không hiểu cái này."
Cậu kể lại
việc mình đã giúp cảnh sát kiểm tra và đóng cửa một số trang web, đồng thời bày
tỏ sự nghi ngờ: “Lúc trước tôi không hiểu tại sao hai chàng trai cũng có thể truyền bá văn hóa phẩm
đồi trụy, nhưng giờ tôi đã biết rồi.”
Không thể
không nói, Trang Ngạn Du đã hơi sốc khi thấy hai người đàn ông vẫn có thể làm
chuyện này.
Là tại cậu
quá ngu dốt, vậy mà trước kia cậu không hề hay biết gì.
Mãi đến khi
xem video của hai chàng trai kia, cậu mới nhận ra mình vẫn chưa hiểu cặn kẽ về
A Tập, hóa ra ngoài giải quyết vấn đề sinh lý của mình, bộ phận cơ thể này còn
có thể giúp người khác giải quyết vấn đề sinh lý.
Mặc dù hai
vấn đề sinh lý không giống nhau cho lắm.
Chủ yếu là
do vợ của các ký chủ trước kia đều là con gái nên cậu rất thiếu hiểu biết về
lĩnh vực này.
Trang Ngạn
Du học với tâm thế tìm tòi kiến thức mới,
cậu cảm thấy hôm nay mình đã học được một kiến thức rất đáng nể của loài
người.
Kiến thức
của cậu ngày càng nhiều, cậu cũng ngày càng giống một con người thực sự.
Ôn Trầm Tập
hỏi: "Hiểu rồi thì sao?"
Trang Ngạn
Du khó hiểu: "Thì sao?"
Sau đó thì
sao nữa?
Ôn Trầm Tập
nhìn chăm chú vào mắt cậu, hỏi: "Vừa xem xong rồi… cậu có suy nghĩ gì
không?"
Trang Ngạn
Du thật sự nghiêm túc suy nghĩ: "Cũng có vài suy nghĩ."
Nhịp tim Ôn
Trầm Tập bắt đầu đập nhanh hơn, hô hấp cũng trở nên nhẹ hơn: "Cậu nghĩ
gì?"
Thực ra Ôn
Trầm Tập biết rất rõ, có lẽ cho dù cậu có tâm tư
gì thì cũng sẽ không nghĩ tới anh.
Nhưng anh
vẫn muốn hỏi, muốn thử xem chính mình có thể nghe một câu trả lời khác không.
Anh vẫn còn
rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, chẳng hạn như: Cậu nghĩ gì khi nhìn thấy những thứ
này? Liệu có thể áp dụng cho anh và cậu không? Tại sao cậu lại đột nhiên tò mò
về điều này? Trước giờ cậu không biết về những thứ này, vậy tại sao cậu lại đột
nhiên thấy hứng thú với nó? Là ai khiến cậu cảm thấy hứng thú? Có phải anh
không?
Ôn Trầm Tập phát hiện mình hơi mong
đợi đối với điều này.
Mong rằng
người khiến cậu đột nhiên hứng thú với những điều này chính là bản thân anh chứ
không phải ai khác.
Chỉ cần
nghĩ đến khả năng này, Ôn Trầm Tập đã cảm thấy
một sự kinh ngạc và vui mừng chưa từng có.
Trang Ngạn
Du thấy lạ bèn nói: “Nam giới như chúng ta, thật sự không thể tự sinh con đúng không?”
Sự mong chờ
trong lòng Ôn Trầm Tập mơ hồ rơi vào khoảng không, mặc dù anh biết đều tại mình
suy nghĩ quá nhiều, nhưng khi thật sự nghe được nguyên nhân không phải do mình,
trong lòng anh vẫn hơi thất vọng.
Ôn Trầm Tập: "Đây là những gì cậu nghĩ sao?"
Trang Ngạn
Du: "Đúng vậy, bởi vì vừa rồi trong video này, người đàn ông này liên tục
nói muốn sinh con cho người còn lại."
Khiến cậu
lại nhớ tới cấu tạo cơ thể đàn ông của bọn họ, quả thực không thể sinh con được.
Nhưng hình
như hai người kia cứ làm như có thể sinh con
thật, nhìn mà não của Trang Ngạn Du xém đã đơ rồi.
Ôn Trầm
Tập: "Thôi
đủ rồi."
Trang Ngạn
Du đang nghĩ, thấy anh em tốt vẫn
đang đứng yên tại chỗ, vừa rồi mắt anh còn nhìn chằm chằm cậu, hình như còn có
chút… mong chờ?
Trang Ngạn
Du phân tích suy nghĩ của anh em tốt, đưa ra kết
luận.
Chẳng lẽ anh chưa bao giờ gặp chuyện này
nên cũng muốn học hỏi?
Trang Ngạn
Du lặng lẽ di chuyển, cố gắng nhường chỗ cho anh.
Nhưng cho
dù loại ghế này lớn cỡ nào, về cơ bản cũng chỉ là ghế cho một người ngồi, cho
dù cậu đã khá gầy, chiếc ghế da thật này còn không dành ra được một nửa.
Trang Ngạn
Du tính toán kích thước của chiếc ghế, sau đó so sánh với dáng người của anh
em, phát hiện nếu anh ngồi xuống thì nhất định sẽ rất chật chội.
Vì vậy cậu
nghĩ một lát, đứng dậy đi sang bên kia, xách một cái ghế đặt ở trước bàn làm
việc, nói với Ôn Trầm Tập: "Anh có muốn học cùng không?”
Ôn Trầm Tập vốn định tắt máy tính, bảo Trang
Ngạn Du ăn cơm trước.
Nhìn thấy
cậu hành động như vậy, anh phát hiện dường
như cơ thể mình không
muốn rời đi, chân nhanh hơn não bước tới cạnh cậu rồi ngồi xuống, nói với giọng
khàn khàn: "Cậu muốn cùng tôi xem cái này sao?”
Trang Ngạn
Du hỏi anh: "Có phải anh cũng không hiểu không?"
Ôn Trầm Tập
không nói gì.
Trang Ngạn
Du bèn nói: "Không hiểu thì có thể cùng
học mà."
Cậu đã điều
tra qua, trong ký túc xá của trường đại học, nhiều nam sinh sẽ xem những “tài nguyên đó” cùng nhau.
Đôi khi các nam sinh sẽ chia sẻ với nhau.
Cậu và A
Tập là anh em tốt, học cùng nhau cũng không có gì lạ, có lẽ còn có thể thảo
luận với nhau.
Ánh mắt Ôn
Trầm Tập rơi trên mặt Trang Ngạn Du.
Thấy vẻ mặt
của cậu nghiêm túc đến kinh ngạc, hơn nữa lại không cảm thấy có gì không ổn,
như thể mời anh xem loại video này là chuyện rất bình thường.
Tất nhiên,
điều này có thể khá bình thường trong một cái vòng luẩn quẩn nhất định.
Nhưng có
một điều kiện tiên quyết là– chỉ trong một
phạm vi riêng thôi.
Còn Tra ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.