Ăn cơm trưa xong, Quý
Trí Viễn giống như đi tuần tra, bảo Trang Ngạn Du dẫn anh ta đi dạo khắp nơi,
cuối cùng tầm mắt dừng trên nóc nhà của ông Trang.
Nhà của ông Trang là
một ngôi nhà gạch đỏ rất bình thường, bên ngoài còn không tráng men, thậm chí
không có xi măng, là loại gạch đỏ lộ ra ngoài, trông giống như người nghèo
trang trí nhà đến đây thì không còn tiền để làm tiếp nữa.
Ngôi nhà cũng chỉ có
hai tầng trên dưới, mái nhà được lát xi măng, thường được sử dụng để phơi lúa,
đậu phộng, đậu nành này kia.
Trang Ngạn Du nói:
"Đồ ba tôi trồng sau khi phơi nắng trên mái nhà xong sẽ được cất vào
phòng. Còn đồ không thể tiếp xúc với ánh nắng mặt trời," Cậu chỉ vào phòng
kính ở cạnh cầu thang: "Ở đó có thiết bị sấy khô, sẽ đặt ở đó trước."
Quý Trí Viễn:
"Không tệ, tôi thích nóc nhà này, mùa hè bày thịt ra nướng, uống thêm chút
rượu, không phải rất thư thái sao? Tiểu Du, nếu không buổi tối chúng ta lên đây
ăn thịt nướng đi."
Trang Ngạn Du lập tức
nói: "Tôi không ăn thịt nướng."
Quý Trí Viễn trừng mắt:
"Cái gì? Cậu không ăn thịt nướng? Trước đây cậu chưa từng ăn sao?"
Trang Ngạn Du:
"Không ăn."
Quý Trí Viễn không dám
tin "Cậu đã 23 tuổi rồi... Lúc học trung học cũng không đi ăn tôm càng
nướng, uống bia với các bạn cùng lớp sao?"
Trang Ngạn Du:
"Không có."
Quý Trí Viễn và Lê Tức
nhìn nhau, trong mắt hai người đều hiện lên vẻ đau lòng.
Lão Ôn nói đứa trẻ này
không có bạn bè, lúc đó họ còn nghĩ lão Ôn nói quá.
Một người 23 tuổi,
không lẽ từ nhỏ đến lớn không có được một người bạn cùng lớp hay bạn thân sao?
Kết quả là cậu chẳng có
người bạn nào!
Nếu suy nghĩ kỹ một
chút thì cũng có thể hiểu được.
Lúc còn đi học, họ đã
thấy có nhiều học sinh bắt nạt những đứa trẻ nghèo ở nông thôn.
Không chỉ vậy, Tiểu Du
còn là con trong gia đình đơn thân...
Điều này càng dễ khiến
trẻ em cảm thấy tự ti hơn.
Có lẽ vì thế mà cậu
không có nhiều bạn bè, cũng không chơi với các bạn trong lớp.
Thật sự càng nghĩ càng
thấy đau lòng.
Quý Trí Viễn đau lòng,
hận không thể lập tức dẫn Trang Ngạn Du đi cảm nhận “niềm vui với bạn bè",
bèn đưa ra quyết định: "Tối nay chúng ta sẽ ăn thịt nướng! Tiểu Du, buổi
tối anh đây dẫn cậu đi mở mang tầm mắt!"
Trang Ngạn Du nghiêm
túc nói: "Đồ nướng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe, bởi vì trong môi
trường nhiệt độ cao, đặc biệt là khi đốt cháy, protein, chất béo sẽ biến thành
các hợp chất như benzodiazepine gây ung thư, tinh bột bị cháy sẽ tạo ra
acrylamide gây ung thư..."
Quý Trí Viễn và Lê Tức
ngay từ đầu còn lẳng lặng nghe. Nghe xong một hồi, phát hiện Trang Ngạn Du còn
đang nói, hai người liếc nhau một cái: Sao đứa nhỏ này còn chưa nói xong?
"Trước mắt thì tỷ
lệ mắc bệnh ung thư trên toàn quốc càng ngày càng trẻ hóa, năm đó tỷ lệ mắc
bệnh ung thư phần lớn đều ở tuổi năm mươi sáu mươi, vì ở độ tuổi này của con
người, cơ thể đã đạt đến một..."
Quý Trí Viễn và Lê Tức:
"..."
Hơ, nói gần 3 phút rồi
sao?
"Sở dĩ ung thư
ngày càng trẻ hóa là do giới trẻ không chỉ thức khuya mà còn thích ăn đồ nhiều
dầu mỡ, thậm chí là đồ nướng..."
Quý Trí Viễn và Lê Tức:
"..."
Khẳng định là Tiểu Du
đang đọc luận văn!
Cả hai cũng nhớ lại nỗi
sợ hãi của luận văn hồi ở trường đại học. Quý Trí Viễn vỗ đầu một cái: "A,
tôi nghĩ ra rồi, tôi muốn cắm trại ở đây."
Lê Tức nói: "Cắm
trại cũng không tồi."
Hai người sợ Trang Ngạn
Du tiếp tục đọc luận văn, kiểu trái một câu: Cắm trại ở đây còn có thể ngắm bầu
trời đầy sao, thời tiết bây giờ tốt như vậy, chắc chắc buổi tối sẽ nhìn thấy
rất nhiều sao.
Phải một câu: Sàn nhà
phơi nắng nóng rát, ban đêm không sợ lạnh nhưng có gió thổi, gió cũng không quá
nóng, rất thích hợp để cắm trại!
Trang Ngạn Du nhíu mày
nhìn bọn họ.
Nhìn đến tóc hai người
đều tê dại, nhịn không được nghĩ thầm... Không lẽ? Lại bắt đầu một lần nữa?
Không cần đâu Trang
Tiểu Du ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.