Trên đường trở về, trợ lý Lâm lái xe, Trang Ngạn Du và Ôn Trầm Tập ngồi ở ghế sau.

Trong lòng trợ lý Lâm lúc này có cảm giác rất khó tả, nhất là khi nghe đoạn hội thoại phía sau, anh ta càng cảm thấy khó tả hơn.

“Nếu là vấn đề nhỏ và ảnh hưởng không lớn, lần sau cậu có thể không cần đi.”

“Tôi sẽ tự phân tích tình hình.”

“Được rồi, đợi đến khi cậu thấy nan giải thì hãy hỏi tôi.”

“Anh cũng không muốn cho tôi tăng ca sao?”

“Ừ, sợ cậu…” Tạm dừng một chút: “Sợ cậu sẽ cảm thấy mệt.”

Trợ lý Lâm nắm chặt tay lái, cố gắng khống chế bản thân để tay lái không bị trượt.

“Sợ cậu cảm thấy mệt”?

Nhà tư bản cũng có thể nói ra câu này!

Sếp Ôn, ngài còn nhớ bây giờ tôi cũng đang tăng ca không :) ?

Nói thật, nếu không phải vì mức lương cao gấp đôi so với tất cả chỗ tương tự khác ở trong nước, còn thường xuyên được tiền thưởng kếch xù, anh ta đã từ chức lâu rồi.

Không cảm thấy mệt đều là vì nhiều tiền nhá!

Nhưng anh ta vẫn cảm thấy thật khó tin, sếp Ôn cũng biết nói như vậy!

Nhưng mà lời này lại khiến cậu nhân viên nhỏ nào đó rất hưởng thụ.

Trang Ngạn Du cảm động, nhìn về phía Ôn Trầm Tập với ánh mắt sáng rực.

Anh em tốt đang lo lắng cho cậu, Trang Ngạn Du càng thêm áy náy.

Trang Ngạn Du: “Xin lỗi, tối nay tôi không nên quên lời hẹn với anh.”

Trang Ngạn Du: “Không cần để ý, công việc bận rộn nên quên là chuyện bình thường.”

Trang Ngạn Du: “Cái này không bình thường.”

Ôn Trầm Tập nhìn sang người ngồi bên cạnh.

Đoạn đường từ bến tàu về thành phố phải đi qua vùng ngoại thành, trên đường không có nhiều xe, ít ỏi mấy cái nên không khí trên đường có vẻ im lặng. Đèn đường xuyên thấu qua cửa kính hắt vào trong xe, chiếu lên mặt Trang Ngạn Du từng vệt ánh sáng, cũng làm vẻ mặt rối rắm của cậu hiện rõ.

Trang Ngạn Du vẫn còn đang khó hiểu, cậu ảo não mà vỗ vỗ đầu, giống như đầu cậu là máy tính bị đơ, sự bất thường đều do nó, vỗ hai cái thì sẽ bình thường trở lại.

Ôn Trầm Tập mím môi, trong mắt lộ ra nét cười nhàn nhạt.

Trang Ngạn Du thật sự rối rắm, cậu có trí nhớ tốt, cái gì đã lên kế hoạch là sẽ không quên, đại não giống như đồng hồ báo thức, khi đến một mốc kế hoạch, nó sẽ nhắc cậu nên làm gì.

Đây là lần đầu tiên cậu quên.

Trang Ngạn Du có chút uể oải, đây là sự khác biệt giữa đại não của con người và của máy móc sao?

Khi con người tập trung làm một việc gì đó, họ sẽ xem nhẹ mọi thứ xung quanh.

Nhưng máy móc thì không, máy móc vẫn sẽ nhắc nhở bạn vào một mốc thời gian đã định trước – bây giờ phải làm gì, bởi vì tất cả đã được cài đặt trước.

Ôn Trầm Tập nhìn cậu nhân viên nhỏ đang rối rắm, vừa bất đắc dĩ lại vừa thấy mừng thầm.

Đối phương càng rối rắm càng chứng tỏ cậu coi trọng cuộc gặp đêm nay.

Nhưng sự rối rắm của Trang Ngạn Du nhanh chóng bị hấp dẫn bởi thứ khác.

Cậu nhìn đồng hồ, lẩm bẩm nói: “Tám giờ hai phút.”

Ôn Trầm Tập: “Ừm, cậu nói lấy hàng ở tủ lấy hàng 24 giờ tại trạm vận chuyển phải không?”

Trang Ngạn Du

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play