《Bạch Dương Thiếu Niên- Calantha》
Chú Lục đi vào ngồi một lát rồi rời đi,
hôm nay rất nhiều người thân và bạn bè đã đến Giang Thành, bọn họ đều đang chờ
chú và người thân tới sắp xếp.
Gần giữa trưa, bà ngoại Lục kêu bảo mẫu bắt
đầu nấu cơm, đồ ăn sáng sớm đã mua, do bà ngoại Lục cùng bảo mẫu đi chợ mua, đến
Giang Thành nhất định phải ăn củ sen, canh với bột củ sen và củ sen xào giòn.
Bà chọn nửa kí sườn lợn tươi hầm trong nồi nước từ sớm.
Ngôi nhà được trang trí theo phong cách
Trung Hoa, toàn bộ ngôi nhà bao gồm đồ nội thất đều được làm bằng gỗ óc chó
không bao giờ lỗi thời, cây cối xanh tươi đặt ở khắp nơi. Trong phòng làm việc
có tủ sách dọc theo cả bức tường và một chiếc bàn làm việc dài hai mét, để sách
của ông ngoại, sách kiến thức, tập san các thứ và cả sách giải trí lấp đầy các
ngăn.
Lục Minh Đồng dẫn Thẩm Ngư đi xem từng
phòng, giải thích rằng sau khi ông ngoại của cậu trải qua cuộc phẫu thuật vài
năm trước, ông đã dành phần lớn thời gian ở nhà để dưỡng sức, nhưng ông không
chịu ngồi yên bao giờ, ngày nào cũng phải đọc báo hơn nửa ngày, đọc sách, viết
văn. Còn tạo một tài khoản weibo, mỗi tuần sẽ đăng một bài cảm nghĩ văn chương
trên đó, tương tác với fan đủ kiểu.
Tuy nhiên, vì dạo này có quá nhiều
"Cơ Thiếu Hoàng" mất não trên Weibo, hơn nữa tính tình của ông ngoại
rất nghiêm túc, bà ngoại sợ ông nổi giận với mấy "Cơ Thiếu Hoàng" này
nên đã tước quyền quản lý Weibo của ông. Giúp ông đăng các bài báo, sau đó chuyển
tiếp một số nhận xét có giá trị cho ông xem.
Thẩm Ngư nghe vậy thì mỉm cười, hỏi Lục
Minh Đồng: "Tài khoản Weibo là gì? Em sẽ lén theo dõi."
"Lát anh nói cho em biết."
Hai mặt bắc nam đều có ban công, một bên
là ban công sinh hoạt phơi quần áo, một bên trồng rất nhiều cây, đặc biệt là
hoa trà, Lục Minh Đồng nói với cô bà ngoại thích hoa trà nhất, mấy cây ở đây đều
là được mang về từ vùng núi Phúc Kiến cách đó không xa. Lúc mang về vẫn chưa nở
hoa, cứ sợ không nuôi được nên đã mời các chuyên gia trồng hoa trà về chăm sóc,
phải mất ba năm chăm sóc cẩn thận nó mới nở hoa.
Hai người lớn tuổi rất nhạt nhẽo, lãnh
lương xong cũng phát cho học sinh. Bây giờ lương hưu chỉ đủ để ăn uống cũng đem
đi quyên góp hết.
Sau khi nghỉ hưu, không giống như những đồng
nghiệp khác thích đi du lịch nước ngoài, tất cả tâm sức của hai người đều dồn hết
vào những sở thích này, đọc sách, chơi đàn, trồng hoa... Thỉnh thoảng có học
sinh đến thăm họ còn cảm thấy ồn ào.
Thẩm Ngư cảm thấy xúc động.
Đúng là lời nói và việc làm của một người
không thể dùng để suy đoán người khác, những gì cô nhìn thấy và nghe thấy chỉ
là hai ông bà lớn tuổi bình thường không khác gì ông nội Thẩm.
Đi dạo một vòng xong, Lục Minh Đồng chuyển
vali của hai người họ đến phòng dành cho khách.
Sau khi Thẩm Ngư trở lại phòng khách ngồi
xuống, bà ngoại hỏi lần này cô có thể ở bao nhiêu ngày.
“Thứ hai con phải đi làm.” Thẩm Ngư cười
nói: “Tối mai con sẽ đặt vé đi ạ.”
"Vậy buổi chiều bảo Minh Đồng dẫn con
ra ngoài đi dạo, thừa dịp thời tiết không quá nóng, cách nơi này không xa có một
con đường dành cho người đi bộ, con không cần lái xe, chỉ cách ba trạm dừng
thôi."
Thẩm Ngư mỉm cười nói vâng, mọi thứ đều để
Lục Minh Đồng sắp xếp.
Một bữa trưa đủ loại món ăn.
Bà ngoại nói sợ Thẩm Ngư là người Nam
Thành, không quen mùi vị của Giang ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.