Bạch Đăng Vũ dẫn vợ và con trai đi mua sắm, sau đó ăn uống đến tối muộn mới về.
Nhưng khi hai người vừa về đến nhà lại gặp hai mẹ con của Lê Ánh Dương.
Sau khi chữa bệnh, tình trạng của Lê Ánh Dương đã ổn định hơn.
Cô đã nhận ra mọi người xung quanh, không còn điên điên khùng khùng như lúc trước.
Lưu Ánh Thư không biết hai người là ai, nhưng cô thấy thái độ của Bạch Đăng Vũ hình như không thích hai người này cho lắm.
“Ánh Thư.”
Bà Cẩm Vân lo lắng tiến về phía cô, Bạch Đăng Vũ liền nhanh chóng chặn bà ta lại.
“Đăng Vũ…”
Cô kéo nhẹ tay hắn, hai người này hình như có quen cô.
Bạch Đăng Vũ hết cách với cô đành mới cho hai người vào nhà.
Hắn ngồi cạnh cô kiên nhẫn giải thích.
“Đây là vợ của ông Lê Tuấn Anh, người cha trên danh nghĩa kia của em.”
Bạch Đăng Vũ từng kể cho cô nghe, ông ấy chưa từng đối tốt với cô, hai người trước mắt cũng đã từng ức hiếp cô.
Hiện tại người cha kia của cô đã chết, còn hai người trước mặt cũng đã chịu kết cuộc thảm hại.
Cô cũng không oán trách gì họ nữa.
Bạch Đăng Vũ đem thân phận thật sự của cô nói sơ qua với hai người.
“Ánh Thư đã tìm được cha mẹ ruột, bây giờ cô ấy họ Lưu.”
Bà Cẩm Vân áy náy xin lỗi Lưu Ánh Thư.
“Xin lỗi con, năm đó là do mẹ sai.
Đã làm ra nhiều chuyện không phải với con.”
“Con quên hết rồi, mẹ cũng không cần để trong lòng.”
Lê Ánh Dương cũng lí nhí lên tiếng.
“Chị cũng xin lỗi em vì những việc làm năm đó.”
Lưu Ánh Thư tươi cười nhìn hai người, nụ cười vẫn hồn nhiên như ngày nào.
Mấy năm qua Bạch Đăng Vũ vẫn dùng danh nghĩa của Lưu Ánh Thư chu cấp cho hai mẹ con Lê Ánh Dương.
Lê Ánh Dương bây giờ không còn như lúc trước.
Cô nhìn Bạch Đăng Vũ chỉ cảm thấy nhục nhã.
Những việc trước kia cô làm, bây giờ nghĩ lại cô cũng thấy bản thân thật vô sỉ.
Cô chỉ muốn sống im lặng, làm một cô gái bình thường.
Cô cùng mẹ dành dụm được ít tiền, định sẽ mở tiệm hoa, như vậy sẽ không làm phiền Bạch Đăng Vũ và Lưu Ánh Thư nữa.
Cô sẽ chăm chỉ làm việc, để mẹ cô có cuộc sống tốt hơn.
Sau khi hai người nói rõ ý định từ chối chu cấp từ Bạch Đăng Vũ và Lưu Ánh Thư, thì vui vẻ ra về.
Hắn ôm cô vào lòng nhìn theo bóng dáng hai người.
“Hình như mọi chuyện đều đang diễn ra tốt đẹp.”
Lưu Ánh Thư mỉm cười.
Đúng vậy mọi chuyện đều đang diễn ra tốt đẹp.
Hôm nay cô lại nhớ ra vài chuyện.
Cô đã nhớ được vài khoảnh khắc cô và hắn bên nhau.
“Hai ngày nữa là đến đám cưới của Nguyễn Hoàng Thái và Tinh Nhi rồi.
Anh nghĩ em nên tặng gì mới tốt đây?”
“Em không cần suy nghĩ nhiều, anh đã chuẩn bị quà đầy đủ rồi.
Em chỉ cần đến dự lễ mà thôi.”
Hắn vẫn luôn chăm lo cho cô như thế.
“Em phát hiện ra hình như càng ngày em càng có cảm giác với anh.”
“Nếu vậy thì mỗi ngày anh sẽ không ngừng cố gắng.
Như vậy có thể sớm khiến em yêu anh đến điên dại rồi.”
“Cách này rất có tiềm năng, anh cứ thử đi.”
Cô vợ của hắn ngày càng tự tin, xinh đẹp quyến rũ.
Hắn rất vui vì điều này.
Ba ngày sau.
Hội trường hôn lễ dùng hoa màu tím để trang hoàng, trăm hoa đua nở tạo nên hương thơm dịu dàng mà lan tỏa.
Lưu Ánh Thư ngồi cùng Bạch Đăng Vũ và Luca.
Một nhà ba người nổi bật giữa đám đông khách khứa.
Tinh Nhi hạnh phúc nắm lấy tay Nguyễn Hoàng Thái.
Đây là khoảnh khắc cô mong chờ từ lâu.
Người mà cô yêu anh ta cũng yêu cô.
Anh cùng cô tạo nên một gia đình nhỏ.
Đám cưới của hai người là do một tay anh chuẩn bị.
Kể cả hoa để trang trí cũng theo sở thích của cô.
Mấy năm cô hôn mê anh luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cô.
Người nhà của cô rất quý mến anh.
Sẽ không có một người đàn ông nào đối với cô tốt hơn anh.
Nhìn hai người trao nụ hôn ngay giữa lễ đường, mọi người đều vỗ tay hoan hô.
Một tia ký ức thoáng nhanh qua trong đầu Lưu Ánh Thư.
Dưới ánh nắng dịu nhẹ, cạnh bờ biển thơ mộng, hôn lễ của cô và Bạch Đăng Vũ.
Cô thoáng sững người quay đầu nhìn Bạch Đăng Vũ.
Ký ức kia có phải là hôn lễ hắn từng tổ chức cho cô? Tuy không có người tham dự nhưng đó là ký ức đẹp nhất của cô và hắn.
Năm đó cô gặp nạn ngay trong ngày hắn tổ chức cho cô một hôn lễ hoành tráng, hôn lễ để hắn chính thức công bố với mọi người, cô chính là người vợ mà hắn yêu thương nhất.
Sự mất tích của cô e rằng đã giáng một đòn chí mạng cho hắn.
Lúc đó hắn làm sao có thể vượt qua được chứ?
Nếu năm đó Luca không ở bên cạnh hắn có phải hắn đã điên loạn rồi không?
Cô nhẹ nắm lấy tay hắn.
Hắn nhìn cô cười thật dịu dàng.
“Đợi khi em nhớ ra tất cả, anh sẽ tổ chức cho em một hôn lễ còn lớn hơn.”
Cô biết lời hắn nói là thật, nhưng cô chỉ khẽ lắc đầu.
“Không cần quá lớn, chỉ cần như thế này là được rồi.”
Cô cũng không muốn hắn mệt mỏi vì phải tổ chức một hôn lễ quá lớn.
Lời này của cô chính là chấp nhận tương lai cùng hắn tổ chức hôn lễ.
Thay đổi mấy ngày qua của cô khiến hắn vui mừng.
Hắn không biết cô đã nhớ đến đâu nhưng có vẽ cô đã nhớ lại tình cảm của cô và hắn.
Hắn cứ chậm rãi đợi cô, đợi đến ngày cô chấp nhận lấy hắn lần nữa.