Luca theo Tinh Nhi và Nguyễn Hoàng Thái đến sân bay đón ba mẹ.
Vừa nhìn thấy Lưu Ánh Thư câu đã chạy đến ôm lấy mẹ, nhưng ánh mắt lại ai oán nhìn cha.
Bạch Đăng Vũ lừa cậu.
Hắn nói với cậu về báo tin cho ông cố rồi cùng ông cố đến gặp ba mẹ.
Nhưng cuối cùng ông cố chỉ gọi điện báo tin.
Ông không rời khỏi nước A cũng không cho cậu rời đi.
“Con nhìn ba làm gì, con bất bình thì mau ăn chóng lớn đi.
Lúc đó chuyện gì ba cũng giao hết cho con làm.
Không cấm cản được con nữa.”
Nhìn cậu nhóc tức tối nhưng không phản bác được, Lưu Ánh Thư che miệng cười.
“Đừng giận nữa.
Ba mẹ cũng chỉ muốn con được bình an mà thôi.”
“Nhưng mà con mới tìm được mẹ, hai người lại bỏ lại con.
Con ở nhà mỗi ngày đều lo lắng cho hai người.”
Cô ôm con trai vào lòng.
Thật ra Luca đã rất cao rồi.
Cậu bé tám tuổi đứng tới vai cô chứ chẳng thấp.
Gương mặt lại giống Bạch Đăng Vũ vô cùng điển trai.
“Chẳng phải ba mẹ đều đã trở về rồi sao? Sau này mỗi ngày con đều có thể ở cùng mẹ.”
Bạch Đăng Vũ buôn lời dụ dỗ.
Hắn biết con trai hắn rất thích dính lấy Lưu Ánh Thư.
Nhưng Luca vẫn nhìn hắn với ánh mắt không tin tưởng.
“Ba tưởng con không biết ba đang nói dối sao? Mỗi ngày đều có thể ở cùng mẹ? Ba cho phép sao? Từ lúc con ba tuổi, ba ngày nào cũng giành mẹ với con.
Lời ba nói, có ma nó mới tin.”
Mọi người không nhịn được cười, Bạch Đăng Vũ tức giận ra mặt.
“Ba mặc kệ con.
Con giận thì giận đi.
Dù sao vợ của ba cũng là của ba.”
Chỉ thấy khóe miệng của Luca nhếch lên.
Cậu ôm lấy cánh tay của mẹ mình.
“Con nói mẹ nghe, cha tính tình không tốt đâu.
Để con dẫn mẹ đi tìm một người chồng khác.
Bạn của cô Tinh Nhi ai cũng đều đẹp, chưa kể đến bạn của chú Hamlet, bạn của cô Sarah, xếp hàng từ đây đến bến cảng cũng không đủ chỗ.
Mẹ không cần để tâm đến lão già tâm cơ đó.”
Bạch Đăng Vũ hốt hoảng ôm lấy Lưu Ánh Thư, hắn trừng mắt nhìn con trai.
“Mi có biết mi là con trai của ai không hả?”
“Con trai của mẹ đó.”
Mọi người đều cười vang vui vẻ.
Đây chính là khung cảnh cuộc sống trước kia của cô sao? Lưu Ánh Thư cảm thấy quyết định của mình rất đúng đắn.
Cô sẽ từ từ nhớ ra tất cả.
Bạch Đăng Vũ đưa cô về nhà.
Căn nhà của bọn họ.
Từng thứ xa lạ lại có cảm giác quen thuộc.
Lưu Ánh Thư bước từng bước xuống bếp.
Mọi thứ thật gọn gàng.
Cô rất thích nấu ăn, đây chắc là nơi cô thích nhất.
Bạch Đăng Vũ xây hẳn một phòng bếp thật lớn, đầy đủ tiện nghi cho cô.
“Đừng gấp gáp.
Em cứ từ từ nhớ lại là được.”
Bạch Đăng Vũ muốn cùng cô ở chung một phòng, nhưng chính hắn cũng biết mình không thể vội, cũng không được ép buộc cô.
Hắn đành nhường lại phòng của hai người cho cô, còn bản thân đến phòng làm việc định cư.
Nguyễn Hoàng Thái cùng Tinh Nhi đã ở chung với nhau.
Tinh Nhi không thèm ở nhà chạy luôn qua nhà Lưu Ánh Thư quyết tâm đeo dính cô.
“Ánh Thư, đây là giấy tờ nhà đất năm đó cậu tính cùng tớ định mở nhà hàng.
Bây giờ cậu về tớ giao lại cho cậu.
Mọi thứ đều đã sẵn sàng, bao giờ cậu muốn mở cửa đều được.”
Lưu Ánh Thư tạm thời không nghĩ đến chuyện kinh doanh.
Mà ngay bây giờ Bạch Đăng Vũ cũng không cho cô làm việc cực nhọc.
Bác sĩ dặn cô phải nghỉ ngơi, tâm trạng phải luôn thoải mái thì bệnh tình của cô mới tốt lên được.
“Dự án này chúng ta tính sau cũng được.
Tớ nghe nói sắp đến đám cưới của cậu và Nguyễn Hoàng Thái rồi đúng không?”
Tinh Nhi ngượng ngùng cười dịu dàng.
Lưu Ánh Thư nắm lấy tay Tinh Nhi.
“Xin lỗi cậu.
Nếu năm đó tớ không khiến cậu gặp nguy hiểm thì hai người đã cưới nhau từ lâu rồi.”
Ánh mắt Tinh Nhi phiếm hồng.
“Cậu đừng như vậy.
Tớ là vệ sĩ của cậu.
Là do tớ không bảo vệ tốt mới khiến cậu gặp nguy hiểm.
Năm đó nếu Luca có chuyện gì, cả đời này tớ cũng không tha thứ cho bản thân mình.”
Bạch Đăng Vũ ngồi bên cạnh vợ, nhìn hai người ôm nhau khóc mà không biết nên làm gì.
“Chuyện cũng đã qua rồi.
Hai người đừng buồn nữa.
Đám cưới cũng đến gần rồi, mấy ngày nữa anh dẫn em đi mua ít quần áo mới.”
Anh trai đã mua cho cô rất nhiều trang phục, nhưng Bạch Đăng Vũ vẫn cố chấp muốn đưa cô đi.
Đi cùng hắn cô cũng không từ chối.
Buổi tối trước khi đi ngủ, cô thường cùng hắn ngồi nói chuyện.
“Bạch Đăng Vũ, anh kể chuyện của chúng ta cho em nghe đi.”
Lưu Ánh Thư trông mong nhìn hắn.
Hắn lại khẽ vuốt ve khuôn mặt cô.
“Anh cũng muốn kể cho em nghe, nhưng trong một lúc em không thể nhớ ra quá nhiều chuyện, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ.
Em đừng vội vàng, ở lại đây từ từ nhớ lại có được không?”
“Nếu anh không kể cho em nghe, em sẽ không nhớ ra được anh.
Hôm nào đó em thấy một chàng đẹp trai sẽ thích anh ta mà bỏ anh.”
Bạch Đăng Vũ nghẹn một bụng tức giận.
“Sao cả em cũng học theo Luca rồi?”
Từ vợ tới con, mỗi ngày đều uy hiếp hắn.
Hắn thật tức chết mà.
“Được rồi.
Nhưng thay vì kể, em tự mình cảm nhận đi.”
Lưu Ánh Thư còn chưa hiểu ý của hắn thì hắn đã ôm lấy cô mạnh bạo hôn xuống.
Nụ hôn dịu dàng mà lưu luyến.
Theo lý cô nên đẩy hắn ra, nhưng không biết vì sao cô lại không làm như vậy.
Cô không hề bài xích đụng chạm của hắn, vừa có cảm giác thân thuộc lại vừa muốn tiến thêm
Vì hắn là chồng cô sao? Không, chỉ đơn giản là vì trong lòng cô cũng thích hắn.
Cô chủ động vòng tay qua cổ hắn.
“Vợ… em…”
Không đợi hắn nói hết câu cô đã hôn lên môi hắn.
Trong lòng hắn vui mừng, nụ hôn cũng trở nên dịu dàng hơn.
Hai người ôm chặt lấy nhau dây dưa không rời.
Lưu Ánh Thư cảm nhận một vật cạ nhẹ vào đùi cô.
Không nhìn thì thôi, nhìn xuống càng ngượng ngùng hơn.
Hai má cô đỏ ửng không dám nhìn thẳng hắn.
“Anh sẽ không làm gì đâu.
Đây chỉ là phản ứng bình thường khi anh tiếp xúc với vợ mà thôi.”
Hắn đột nhiên muốn trêu chọc cô.
“Anh vì em nhịn thật là cực khổ.”
Nhìn nét mặt cô biến hoá đa dạng khiến hắn bật cười.
Hắn hôn nhẹ lên má cô.
“Anh so với em còn mong chờ em sớm hồi phục trí nhớ hơn.
Nhưng những chuyện có thể gây nguy hiểm cho em anh sẽ không làm.
Cứ từ từ nhớ lại anh.
Anh vẫn luôn ở bên cạnh em.”