“Em biết, em ở lại chính là gánh nặng, cũng là điểm yếu của anh.
Nhưng em không muốn rời đi.
Em muốn cùng anh chiến đấu.
Dù chỉ là ủng hộ về mặt tinh thần, hay chỉ là cô đầu bếp nấu ăn cho mọi người em cũng nguyện ý.”
Lưu Thế Vũ đã một mình chiến đấu nhiều năm như vậy.
Lưu Ánh Thư không muốn để anh trai lại một mình nữa.
“Để em ở lại bên cạnh anh đi được không? Chúng ta là người nhà, chỉ cần chúng ta ở cạnh nhau chuyện gì cũng có thể vượt qua mà.”
Thật ra hắn cũng không còn cách nào khác.
Qua ngày mai, toàn vùng này sẽ tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Đêm nay cô không rời đi thì không kịp nữa.
“Được, em muốn ở lại cũng được, nhưng không được rời khỏi nhà.
Ngày mai anh điều thêm hai người đến bảo vệ em.
Nhất định không được để bản thân gặp nguy hiểm.”
“Em biết rồi.”
Lưu Thế Vũ đến gặp Bạch Đăng Vũ.
Hắn đã chuẩn bị sẵn trà tiếp đón Lưu Thế Vũ.
“Cậu biết tôi sẽ tìm cậu sao?”
“Anh vợ, mời dùng trà.”
Lưu Thế Vũ không có tâm trạng cùng người khác uống trà.
Hắn nhìn Bạch Đăng Vũ.
“Vì sao cậu không mang em gái tôi rời đi?”
“Tôi mang cô ấy rời đi thì thế nào.
Anh nghĩ cô ấy có thế sống vui vẻ trong khi biết anh đang phải chiến đấu một mình ở đây?”
Lưu Thế Vũ châm một điếu thuốc, mọi chuyện hắn đều hiểu.
Nhưng hiện tại hắn rất lo lắng.
Hắn đã mất cha, mất mẹ, hắn không muốn mất đi cô em gái này.
Chiến tranh lúc nào cũng nguy hiểm.
Hắn không muốn cô nhìn thấy hắn chết trước mặt cô.
“Nhưng con bé ở lại sẽ gặp nguy hiểm.
Bạch Đăng Vũ, tôi không biết lần này tôi có thể chống lại họ hay không.
Nếu cậu đổi ý ngay bây giờ tôi sẽ cho người bí mật hộ tống hai người rời đi.”
“Lần này chúng ta nhất định thắng.”
Bạch Đăng Vũ uống một ngụm trà, tự tin nhìn anh vợ nhà mình.
Lưu Thế Vũ không biết hắn dựa vào cái gì lại có thể tự tin như vậy.
Chính bản thân Lưu Thế Vũ cũng không nắm chắc được trận chiến lần này kéo dài bao lâu.
“Cậu biết được bao nhiêu về nơi này mà dám tự tin khẳng định như vậy?”
“Biết toàn bộ.”
Bạch Đăng Vũ lấy máy tính bảng của mình ra đặt trước mặt Lưu Thế Vũ.
Bên trong có đầy đủ thông tin về gia tộc Lưu gia và các thế lực lớn ở châu lục này.
“Lần này không phải là chi phụ của Lưu gia làm loạn mà là có thế lực bên ngoài nhúng tay vào.”
“Quách gia? Sao lại là bọn họ.”
Quách gia chiếm cứ vùng trung tâm, bọn họ luôn là miếng mồi béo bở đối với các gia tộc khác.
Nhưng từ khi Lưu Thế Vũ lên nắm quyền Lưu gia chưa từng động chạm gì đến Quách gia mà.
“Bọn họ luôn ở trung tâm, chịu thế bị động khi có đến bốn gia tộc lớn chèn ép.
Nếu như bọn họ có thể chiếm được địa bàn của Lưu gia, bên trái là núi, bên phải có đồng bằng, sau lưng lại là biển.
Giao thông của bọn họ sẽ không bị giới hạn nữa.
Không cần phải chịu thuế má khi xuất khẩu khoáng sản.
Sao lại không đánh chủ ý được chứ?”
“Cậu làm sao biết nhiều như vậy?”
Lưu Thế Vũ đối với Bạch Đăng Vũ tăng thêm ba phần cảnh giác.
Ngược lại Bạch Đăng Vũ chỉ mỉm cười nhìn hắn.
“Tôi hoàn toàn không có hứng thú gì với gia tộc Lưu gia, anh vợ đừng lo.
Tôi chỉ quan tâm đến một mình vợ tôi thôi.”
“Xem ra cậu không phải chỉ là một tổng giám đốc của một công ty nhỏ ở nước A nhỉ?”
Con người, ai mà lại không có một vài thứ cần che dấu.
Mọi người chỉ biết Bạch Đăng Vũ là người thừa kế của nhà họ Bạch ở nước A, nhưng chưa từng có ai nói đến mẹ hắn.
Năm đó mẹ hắn lấy ba hắn, trong một thời gian ngắn khiến Bạch gia trở thành công ty đứng đầu cả nước.
Một người phụ nữ giỏi giang như thế lại có lai lịch như thế nào? Không ai biết cả.
Cô ta từ đâu đến, vì sao lại lấy ba của Bạch Đăng Vũ? Cô thật sự yêu ông ấy sao?
“Sao lại không phải chứ? Chẳng phải anh vợ đã cho người điều tra toàn bộ thông tin về tôi rồi sao?”
“Điều tra rồi, nên mới thấy thân phận của cậu là một ẩn số.
Mẹ cậu là ai? Trong bảy năm cậu không ở nước A, cậu đã đi đâu?”
Chưa từng có người hỏi Bạch Đăng Vũ những câu này.
Mọi người đều biết mẹ hắn là một người phụ nữ giỏi giang, năm đó bà đã bị tai nạn qua đời.
Hắn rời đi bảy năm, người khác cũng chỉ cho rằng hắn đi du học.
Không ai biết được năm đó hắn đã trải qua những chuyện gì.
“Anh khiến tôi lo lắng đấy.
Mẹ tôi chỉ là một người bình thường thôi, bảy năm đó tôi đi du học.”
Một nụ cười nhếch môi của Lưu Thế Vũ khiến Bạch Đăng Vũ biết rằng hắn không tin lời nói của Bạch Đăng Vũ.
“Tôi cũng không muốn biết quá nhiều về chuyện của cậu.
Tôi chỉ muốn biết cậu đối với em gái tôi có thật lòng hay không?
“Chuyện hiện tại anh nên quan tâm không phải là trận chiến sao?”
“Trận chiến thì cứ để qua một bên, thứ tôi muốn biết cậu vẫn phải trả lời cho tôi biết.”
“Cô ấy quan trọng hơn cả tính mạng của tôi.”
Lưu Thế Vũ biết rằng lời nói của hắn là thật nhưng Lưu Thế Vũ vẫn không kiềm được lo lắng trong lòng.
“Nhưng cậu đã hai lần khiến em gái tôi phải đứng trong tình thế nguy hiểm.
Lần đầu là khó sinh một mình ở bệnh viện.
Lần này lại để nó một mình đi cứu con trai, gặp tai nạn hôn mê năm năm.”
Bạch Đăng Vũ lâm vào trầm tư.
Điều Lưu Thế Vũ nói đều là sự thật.
Là hắn không lo lắng chi toàn cho cô.
“Điều này tôi không phản bác.
Nhưng lần này tôi có thể cam đoan với anh.
Tôi nhất định không để cô ấy có chuyện, dù chỉ là một vết xước nhỏ.”
“Được, lần này tôi tin cậu.
Cậu chỉ cần ở bên cạnh bảo vệ Ánh Thư là được, trận chiến cứ giao lại cho tôi.”