“Hiện tại chi phụ ở phía tây lại muốn tiến đánh chúng ta.
Anh không chắc có thể bảo vệ em an toàn.
Em cùng Bạch Đăng Vũ rời khỏi nơi này đi.”
Khu mỏ của Lưu gia cũng là do bọn họ dùng vũ lực chiếm về.
Ở nơi này chỉ có thể nói chuyện dựa trên thực lực.
Lưu Thế Vũ tuy lớn mạnh nhưng cũng không ít kẻ thù.
Hắn nhẫn tâm với người khác nhưng rất thương tiếc cô em gái này của hắn.
Cô ngây thơ, xinh đẹp như vậy, không nên theo hắn chịu cực khổ, còn có thể mất mạng.
“Xin lỗi em gái, anh không lo được cho em.”
“Em không trách anh, nhưng em cũng không rời đi.”
Lưu Thế Vũ ngạc nhiên ngước lên nhìn Lưu Ánh Thư.
“Ánh Thư, hiện tại không phải là thời điểm cho em bướng bỉnh, đừng cãi lời anh.
Bạch Đăng Vũ không phải cậu nói, cậu rất yêu em gái tôi sao? Hiện tại nơi này nguy hiểm, cậu không muốn mang nó rời đi sao?”
Lưu Ánh Thư nhìn Bạch Đăng Vũ, ánh mắt vừa lo lắng vừa sợ hắn sẽ thật sự nghe lời Lưu Thế Vũ mang cô rời đi.
“Đăng Vũ, em không đi.”
Bạch Đăng Vũ nhìn Tinh Nhi, giọng nói như đang ra lệnh.
“Tinh Nhi, cô cùng với Hoàng Thái mau mang Luca về nước.”
“Con không đi.”
Luca bật khóc ôm lấy Lưu Ánh Thư.
“Con chỉ muốn ở bên mẹ thôi.
Con không đi đâu cả.
Cha mẹ đừng vứt bỏ con.”
Bạch Đăng Vũ đau lòng vỗ về con trai.
“Luca, ba giao cho con một nhiệm vụ quan trọng.
Con đem mọi chuyện ở đây nói hết cho ông cố nghe.
Sau đó theo ông cố mang người đến giúp cha mẹ và cậu có được không?”
Cậu không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng cậu có thể cảm nhận được chuyện nguy hiểm mà cha mẹ cậu phải đối mặt trong thời gian sắp tới.
Cậu muốn giúp cha mẹ.
“Được, con sẽ về nước giúp ba tìm ông cố.”
“Ngoan,”
Vừa mới dỗ được Luca lại đến lượt Tinh Nhi bướng bỉnh.
“Tôi không đi, tôi là vệ sĩ của Ánh Thư, tôi phải ở lại để bảo vệ cô ấy.”
Bạch Đăng Vũ cũng rất mong Tinh Nhi ở lại.
Có cô đi bên cạnh Lưu Ánh Thư khiến hắn an tâm hơn.
Nhưng hắn không thể để cô mạo hiểm
“Tinh Nhi, em hôn mê nhiều năm như vậy mới tỉnh lại.
Em có nghĩ người nhà của em sẽ như thế nào nếu em lựa chọn ở lại đây cùng chúng tôi không?”
Tinh Nhi do dự nhìn Lưu Ánh Thư.
Cô bật khóc, cô muốn bỏ ngoài tai những lời Bạch Đăng Vũ nói.
Cô muốn bất chấp ở lại đây với Ánh Thư.
“Em không quan tâm cảm nhận của Hoàng Thái sao? Nếu em ở lại đây , cậu ấy cũng sẽ ở lại.
Nếu cậu ấy có chuyện gì, ai sẽ chăm sóc cho cha mẹ của cậu ấy.
Họ lớn tuổi rồi, làm sao có thể chịu đựng được?”
Tinh Nhi nhìn Nguyễn Hoàng Thái.
Anh cũng biết lo lắng trong lòng của Bạch Đăng Vũ.
Không phải anh sợ chết, anh cũng rất muốn ở lại nhưng anh biết, Bạch Đăng Vũ muốn anh và Tinh Nhi quay về nước để bảo vệ Luca và giúp anh ấy quản lý công ty.
Bạch Đăng Vũ tin tưởng bọn họ như vậy, anh làm sao có thể từ chối được.
“Tinh Nhi, chuyện ở đây rắc rối, chúng ta không biết gì cũng không xen vào được.
Chúng ta ở lại chỉ gây thêm phiền phức cho mọi người thôi.
Ngoan, nghe lời anh, chúng ta mang Luca về nước.”
Tinh Nhi nắm lấy tay Lưu Ánh Thư nhưng Ánh Thư chỉ mỉm cười nhìn cô.
“Nhờ bạn chăm sóc Luca giúp mình.”
“Cậu an tâm, lần này mình sẽ chăm sóc tốt cho Luca.
Nhưng…”
Giọng cô trở nên nức nở, tiếng khóc cũng lớn hơn.
“Sao lần nào cũng là tớ bỏ cậu lại.
Tớ thật không xứng làm vệ sĩ của cậu mà.”
Lưu Ánh Thư giúp Tinh Nhi lau nước mắt.
Mỗi người đều có một phận sự của mình, cô không thể bỏ lại anh trai mà rời đi.
Trong khi cô đang vui vẻ bên chồng con, rất có thể Lưu Thế Vũ đang gặp nguy hiểm.
Cô có thể ừ đi sao? Không thể.
“Từ bây giờ cậu không phải là vệ sĩ của tớ.
Cậu là vệ sĩ của Luca.
Chỉ cần giúp tớ chăm sóc con, đợi tớ và Đăng Vũ quay về.”
Tình hình cấp bách, ngay trong ngày hôm đó Lưu Thế Vũ đã sắp xếp để Tinh Nhi cùng Nguyễn Hoàng Thái mang Luca rời đi.
Hamlet cũng mang Sarah tránh xa vùng phân tranh.
Bạch Đăng Vũ được ở lại nhà họ Lưu.
Nhưng hắn vẫn không được ở chung phòng với cô.
“Không sao, ở cạnh phòng của vợ cũng được rồi.
Không được đòi hỏi quá đáng khiến vợ sợ.”
Lưu Thế Vũ đến tìm Lưu Ánh Thư.
Nhìn cô em gái mỏng manh nhưng cố chấp, hắn có chút không biết nên làm sao.
“Em có thể rời đi mà, sao lại cố chấp muốn ở lại?”
“Em là em gái của anh.
Sao em có thể vui vẻ trong khi biết anh đang gặp nguy hiểm chứ?”
“Cũng không tín là nguy hiểm.
Nhưng em ở lại thì chắc chắn em sẽ gặp nguy hiểm.”
“Em tin anh và Đăng Vũ có thể bảo vệ tốt em.”
Cô cố chấp như vậy ngược lại có một chút giống hắn.
Khu này được xem như một khu tự trị.
Gia tộc nào cũng có thế lực riêng, đào tạo một đội quân để bảo vệ chính mình.
Lưu gia cũng có một đội quân như vậy.
Bọn họ chỉ vâng lời một mình gia chủ, không ai có thể đều động được.
“Ánh Thư, hiện tại em đổi ý còn kịp.
Anh sẽ cho người hộ tống em và Đăng Vũ rời đi.”
“Em sẽ không rời đi.”