“Anh là ai? Tại sao lại bắt con trai tôi?”
Người kia không trả lời Lê Ánh Thư, hắn ta cười gằn không trả lời cô mà cúp máy.
Lê Ánh Thư hoang mang đến bật khóc.
Cô gọi cho Bạch Đăng Vũ nhưng không ai bắt máy.
Lê Ánh Thư để lại một tin nhắn cho hắn liền cùng Tinh Nhi đến tòa nhà G khu P.
Con cô hiện tại đang gặp nguy hiểm, một phút cô cũng không chờ được nữa.
Cùng lúc đó một nhóm người vừa đáp chuyên cơ riêng xuống sân bay.
“Ông chủ, chúng tôi đã dò được tính hiệu của người kia.”
“Chúng ta đến đó thôi.”
Người đàn ông có gương mặt lạnh nhạt không bao giờ cười này chính là Lưu Thế Vũ.
Hắn là con trai một của gia đình họ Lưu động chiếm thị trường dầu mỏ của châu lục F, tính tình tàn bạo nhưng có một điểm ai cũng phải công nhận, hắn rất yêu gia đình mình.
Động đến người nhà hắn đồng nghĩa với việc kẻ đó sẽ phải trả một cái giá thật đắt, chết không được sống cũng chẳng xong.
Không ai biết hôm nay hắn đến thành phố nhỏ này làm gì.
Hình như hắn đang tìm một ai đó.
Sau khi thay xong trang phục Bạch Đăng Vũ mới cằm lên điện thoại, anh thấy cuộc gọi của cô cùng tin nhắn.
Lúc này hắn mới biết con trai của mình đã bị bắt cóc, còn vợ hắn thì đang trên đường đến nơi hẹn.
Khác với cô hắn gọi ngay cho cảnh sát.
Giao lại mọi chuyện cho thư ký hắn cùng Nguyễn Hoàng Thái lái xe đến nơi hẹn.
Chiếc xe xé gió chạy qua các con đường đông đúc trong thành phố.
Ai nhìn thấy cũng kinh hãi cảm thán.
“Chạy đi tìm chết hay sao vậy chứ?”
Bạch Đăng Vũ lần đầu tiên rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Hắn cầu trời vợ và con hắn vẫn an toàn.
Lê Ánh Thư được sự bảo vệ của Tinh Nhi tiến thẳng vào tòa nhà G.
Đường cô đi qua, không kẻ nào lành lặn.
Tinh Nhi là vệ sĩ cấp cao, năng lực của cô không cần phải bàn cải.
Lê Ánh Thư đi thẳng lên tầng trên cùng.
Nơi này là khu chung cư bỏ hoang.
Cô tuy sợ hãi nhưng cô sẽ không dừng bước.
Nhưng cô lại không ngờ người đứng trên tầng cao nhất lại là người quen của cô.
“Cha.”
“Mày đừng gọi tao là cha.
Tao vốn dĩ không phải cha mày.
Bạch Đăng Vũ không đến cùng mày sao?”
Lê Ánh Thư không biết cha cô định làm gì.
Cô không hiểu sao ông phải làm đến một bước này.
“Có chuyện gì cha con chúng ta có thể nói với nhau mà.
Sao cha lại bắt cóc Luca chứ? Nó chỉ là một đưa bé thôi.
Cha trả Luca cho con có được không?”
Mặc kệ Lê Ánh Thư khóc lóc đau lòng thế nào Lê Tuấn Anh cũng quyết không mềm lòng.
“Đừng nói tình nghĩa với tao.
Tao vốn không phải cha mày.
Mẹ mày trước khi gặp tao đã mang thai mày.
Tao uất ức làm người đổ vỏ nhiều năm như vậy cũng nên lấy lại chút vốn chứ?”
Lượng thông tin quá lớn khiến Lê Ánh Thư trực tiếp câm nín.
Ông vừa nói cô không phải là con của ông.
Vậy cô là con của ai? Mẹ chưa từng nói gì với cô cả.
“Năm đó tao bị ép phải nhận là cha của mày.
Nhưng người bảo vệ của mẹ mày đã sớm rời đi.
Tao khó khăn lắm mới có thể trốn thoát khỏi mẹ mày.
Không ngờ bà ta lại chết bất đắc kỳ tử.
Con ả vệ sĩ kia lại ép tao phải nuôi dưỡng mày.”
Cục tức này ông làm sao cũng không thể buông xuống được.
Cuối cùng chính vì Lê Ánh Thư mà Bạch Đăng Vũ phá tan toàn bộ công việc kinh doanh của ông.
Khiến ông trở thành một kẻ khố rách áo ôm.
Ông không cam tâm.
Ông không muốn quãng đời còn lại của mình phải sống trong cảnh nghèo khổ.
“Chuẩn bị cho tao hai mươi tỷ.
Tao muốn lấy lại công ty Bạch Đăng Vũ vừa thu mua.”
"Được, con đáp ứng cha mọi chuyện.
Nhưng xin cha hãy thả Luca ra.
Con thay thằng bé làm con tin.
Như cha cũng biết rồi đó.
Bạch Đăng Vũ yêu con còn hơn thằng bé."
Điều này không ai phủ nhận.
Lê Ánh Thư thì thầm với Tinh Nhi.
"Cậu mang Luca đến chỗ của Bạch Đăng Vũ trước, sau đó báo công an họ sẽ biết cách giải cứu mình."
Tinh Nhi gật đầu đồng ý.
Luca còn quá nhỏ thằng bé vốn không nên chịu cảnh này.
Về sau ngày hôm nay có thể sẽ trở thành nỗi ám ảnh trong tâm trí của cậu.
Lê Tuấn Anh bắt giữ Lê Ánh Thư cũng rất giữ lời đẩy Luca đang hôn mê cho Tinh Nhi.
"Nói với Bạch Đăng Vũ, chuyển tiền vào tài khoản của tao rồi tự mình đến đâu đón vợ nó."
Tinh Nhi ôm Luca thận trọng đi xuống lầu.
Một người đàn ông tiến lên muốn trói Lê Ánh Thư lại nhưng cô lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Lê Tuấn Anh và một tên tay chân.
"Sau khi tao nhận được tiền, mày chờ Bạch Đăng Vũ đến đây thì phóng hỏa vào trong đám dầu hỏa và mấy chai gas tao đã cho người xếp ở góc trong kia.
Tao muốn hai vợ chồng nó ôm nhau chết chung."
Lê Ánh Thư không tin được người mà cô gọi là cha mấy chục năm nay lại độc ác như vậy.
Cô ước chừng Tinh Nhi và Lúc đã ra khỏi khu nhà.
Cô sẽ không để cho ông ta có cơ hội hại Bạch Đăng Vũ.
Nếu đã muốn cô chết không bằng… ôm nhau chết chung đi.