Năm lớp 12 là vua của những cuộc thi cử .Thi đầu năm là cuộc thi đánh giá năng lực và để xếp chỗ ngồi .Trường cấp 3 của cô xếp chỗ theo thành tích người có thành tích đứng đầu sẽ được chọn chỗ ngồi.Thi xong là được nghỉ Quốc Khánh 2 ngày cô rủ Mạn Mạn đi dạo phố để mua đồ dùng cho năm học mới "Ê ! Kia có phải là Vương Khải không" Theo cánh tay của Mạn Mạn cô thấy một chàng trai đeo tạp dề đang bưng đồ lên cho khách . Là anh!!!phải khó khăn thế nào mới khiến cho một học sinh lớp 12 còn đang độ tuổi vui chơi lại phải đi làm, trông anh trưởng thành hơn rất nhiều so với các bạn nam cùng tuổi tim cô chợt đau nhói không thể diễn tả nổi "Vào đấy đi dù gì tao cũng đang khát" Nói xong chưa kịp để cô đồng ý Mạn Mạn đã kéo cô vào trong. Khéo thay người tiếp các cô cũng là anh "Uống gì "anh ngạc nhiên nhìn cô gái bên cạnh , cô đang cúi đầu xuống , búi tóc đuôi ngựa chổm lên hôm nay cô mặc một chiếc váy bò liền thân tỏa lên sự ngây thơ của tuổi trẻ "Hai trà dâu" Mạn Mạn thấy cô ấp úng không nói được gì nên trả lời để che đi sự lúng túng của cô, anh gật đầu rồi vào trong "Sao vậy xót người ta à" Cô không nói gì chỉ im lặng dõi theo anh khoảng 5 phút sau anh bê ra hai cốc trà dâu đặt lên bàn cô "Ê mày có cảm giác cốc của mày có nhiều dâu hơn không" Cô giật mình nhìn sang cốc của Mạn Mạn. Ồ hóa ra là thật cốc của cô ú ụ dâu còn của Mạn Mạn chừng được mấy miếng trong lòng cô trào lên vị ngọt ngào ,cô vừa uống vừa tủm tỉm cười khiến cho Mạn Mạn nhìn bằng ánh mắt khinh thường "Mày có phát hiện người vào đây đa số là nữ không" "Ồ "Giờ cô mới để ý có những ánh mắt vẫn theo anh còn có những người mạnh dạn xin cả số điện thoại của anh tuy không nghe được cuộc trò chuyện của họ nhưng nhìn mặt của người kia phỏng chừng không xin được , tự nhiên cô thấy trời hôm nay thật đẹp Cũng đúng anh đâu phải người bình thường, đâu dễ dàng bị dụ dỗ như vậy thỉnh thoảng cô cũng sẽ thấy anh nhìn về phía mình khi cả hai mắt chạm nhau cô thấy anh cười giờ mới thấy anh có hai cái má lúm khi cười sẽ rạng rỡ hơn hẳn không còn là một chàng trai lôi thôi quỳ trước mộ cô khóc nữa Cô không biết anh thích cô từ bao giờ cũng không dám chắc hiện giờ anh có thích cô không nên cô không thể manh động.Cô nhớ kiếp trước anh nghỉ học vào giữa năm lớp 12 vậy nên giờ cô phải tìm cách thay đổi kết cục này để anh có thể sống ở độ tuổi tươi đẹp nhất trong cuộc đời của con người Kỳ nghỉ trôi qua rất nhanh thoáng cái đã biết điểm.Vương Khải vẫn chiễm chệ nằm ở đầu bảng với các môn tuyệt đối, theo sau là Lâm Vãn Nhi nhìn bảng điểm cô vô cùng hạnh phúc vì thế này cô mới thấy được mình ở ngay bên cạnh anh "Nhi Nhi ơi phải làm sao bây giờ tao chỉ xếp thứ năm thôi" nói xong cô nàng ôm lấy cô nếu như không xếp thứ 3 liệu sẽ có người ngồi cạnh cô trước Mạn Mạn không "Không sao đâu chắc không ai tranh chỗ tao với mày đâu" "Mày có định ngồi cạnh hắn không" "Ngộ à Mày nghĩ tao có gan đấy không" "Ừ ha " Đến giờ đổi chỗ mọi người đều rất phối hợp ra ngoài đứng. Người chọn chỗ đầu tiên là Vương Khải chỉ thấy anh rất điềm đạm bước xuống cuối ngồi dãy trong đúng với tính của anh không thích dao du nhiều " Hay mày chọn chỗ ngồi trên hắn đi" Mạn Mạn ghé sát vào tai cô cho ý kiến " Được không tao sợ mọi người chú ý" " Không sao tin tao đi" nói xong Mạn Mạn đẩy cô vào. Cô không tự nhiên mà đi xuống trước bàn anh ngồi. Thoáng cô thấy trong mắt anh thoáng hiện lên tia kinh ngạc sau lại chuyển qua ý cười Đúng như cô dự đoán Mạn Mạn vẫn ngồi cạnh cô , Hải Nam vẫn ngồi cạnh anh Sau khi sắp xếp chỗ xong rất nhanh đến môn đầu tiên. Thầy cô ai vào cũng khen thành tích của anh khiến cô cũng vui vẻ và tự hào thay
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT