Sau tiết tự học buổi tối tất cả mọi người cùng ra về thì trời bất ngờ đổ cơn mưa khiến mọi người chỉ biết than vãn.Theo trí nhớ kiếp trước của cô ngày hôm sau anh sẽ bị ốm vì dầm mưa cũng may sáng mẹ đã nhét ô vào cặp cho cô giữa lúc mọi người đang chen chúc cô lẳng lặng nhét chiếc ô vào tay anh rồi chạy mất hút . Không có ai bảo vệ anh thì cô sẽ là người hộ mệnh cho anh.Kết quả là cô phải dầm mưa chạy về nhà
Còn phía anh đột nhiên cảm thấy tay mình có gì đó nhét vào liền quay người lại liền thấy bóng dáng cô hấp tấp chạy vào giữa đám người nhìn trên tay thấy có chiếc ô liền ngẩn ra sau đó cười nhẹ rồi bật ô ra về
"Ô đâu mẹ đã để vào cặp cho con rồi mà" "Hihi con bị mất rồi" "Mau vào tắm rồi ra ăn cơm" Cô dạ một tiếng rồi chạy vào phòng tắm bố cô mất sớm mẹ một mình nuôi cô dù chỉ mở một quán bán hoa quả nhưng mà được cái đông khách nên cũng đủ nuôi cô đi học Ăn xong cô vừa học bài vừa mở máy tính nhắn tin với Mạn Mạn "Mày biết gì không Vương Khải giờ ở một mình .Bố mẹ ly hôn từ khi hắn còn nhỏ, hắn sống với bà nhưng bà hắn mất cách đây không lâu " Tim cô như có gì bóp lấy không thở nổi.Cô không còn cảm xúc để nhắn tin nữa nên chỉ ngồi thất thần một lát rồi đi ngủ. Trong mơ cô thấy anh quỳ trước bia mộ của mình trách cứ vì sao lại bỏ anh lại một mình vì sao không đưa anh theo cùng.Giật mình tỉnh dậy đã là 6:00 sáng cô cũng lười ngủ thêm lại nhớ kiếp trước bình thường cô hay gặp anh vào 6:45 nên hôm nay cô căn giờ để gặp anh không ngoài dự đoán cô thấy anh đi từ hẻm ra.Cô đi theo sau nhìn bóng lưng cô độc của anh lại nhớ đến lời Mạn Mạn nói về gia đình anh lại càng cảm thấy thương anh hơn. Về phía anh, anh cũng nhìn thấy cô nhưng anh không nói gì chỉ lẳng lặng đi chậm lại đến khi cô và anh đi ngang nhau thì anh mới hài lòng kết quả cả hai người cùng nhau vào lúc khiến Mạn Mạn sốc ngang "Tiến triển rồi hả" cô bạn kéo tay cô ngồi xuống "Chưa đâu tình cờ gặp thôi" "Tiết đầu là tiết thể dục đó" "Thì sao" " Vương Khải chơi bóng rổ đó" Cô nhớ kiếp trước vào những giờ thể dục cô thường cầm sách vở học không quan tâm đến những việc này giờ cảm thấy vô cùng hối hận "Nhanh nhanh đi mua nước " cô vội vàng kéo Mạn Mạn đi "Khỏi đi không phải có mỗi một mình mày tặng nước đâu có cả tá đang đợi đấy" "Không sao" cuối cùng cô vẫn mua 1 chai nước rồi cùng Mạn Mạn đi đến sân thể dục. Vừa đến nơi đã nghe thấy những tiếng hét chói tai " Vương Khải cố lên" "Aaa đẹp trai quá" "Mày thấy chưa" Tuy không nói gì nhưng giờ cô trong lòng cô đang ăn giấm.Nhìn chàng trai đang cầm bóng trước mặt cô vô cùng vui vẻ . Ít nhất anh vẫn ở đây vẫn còn là một chàng trai vô tư.Trận đấu kết thúc có rất nhiều nữ sinh chạy lại đưa nước cho anh nhưng thiếu niên đấy vẫn một khuôn mặt lạnh tanh . Ánh mắt anh va phải cô khiến cô giật mình lùi lại một bước. Chợt nhìn thấy anh đi về phía này cô không khỏi khẩn trương "Nước này có người uống chưa" giọng anh mềm mại hơn hẳn có lẽ do mới vận động xong "Chưa..aaa" cô không tự nhiên mà nhìn xuống mũi giày. Anh không nói gì mà lấy uống hết nửa chai rồi nhét vào tay cô " Coi như là công giảng bài đi" nói xong anh quay về lớp " Che mặt đi , mặt không khác quả cà chua đâu" Mạn Mạn đẩy nhẹ trêu đùa cô.Cô thất thần đi về lớp " Có ý với người ta hả" Hải Nam quàng tay lên cổ anh trêu đùa nói "Cút"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT