Bây giờ Ngao Quảng có một bé cưng xinh đẹp như vậy, tuy rằng lớn lên không giống y chút nào, hoàn hoàn là một khuôn đúc ra với Hạo Thiên khi còn nhỏ, nhưng y vẫn rất yêu đứa nhỏ này. Hạo Thiên đặt tên cho em bé là Hạo Vi, nhưng y không biết tên này có ý nghĩa gì. Hơn nữa y rất ghét Hạo Thiên, tuy rằng không dám biểu hiện ra ngoài, nhưng tưởng tượng đứa nhỏ đáng yêu này có quan hệ với Hạo Thiên y liền khó chịu, nên muốn làm trò, ngay ở trước mặt Hạo Thiên luôn miệng gọi bé con là Tiểu Giáp. Hạo Thiên bận rộn công việc, không rảnh để ý chuyện trong nhà, thêm cả thái độ hết sức thất vọng với Ngao Quản, trừ kỳ động dục ra mới chạy tới tìm Ngao Quảng, còn ngày thường gần như không tới gõ cửa.
Cứ như vậy sống qua hai năm, Ngao Quảng như cá gặp nước, thản nhiên tự đắc, Hạo Thiên lại dần bận rộn. Trước kia, khi Ngao Quảng còn ở nhà, hắn từ lúc rời giường đến khi ra cửa muốn cái gì có cái đó, ngay cả xỏ giày hắn cũng chỉ cần xỏ chân vào là đã có Ngao Quảng giúp hắn buộc dây giày. Nhưng mà Ngao Quảng vừa đi, đãi ngộ này liền dành cho Tiểu Giáp, thêm nữa, hắn cũng không muốn để cho người hầu gần gũi với mình, tính tình cũng càng thêm táo bạo, chung quy vẫn không thể rời khỏi sinh hoạt trước kia. Hơn nữa nhà chính được xây dựng thêm, sắp xếp Ngao Quảng đến phòng xa nhất, cách xa bà Hạo. Tuy Ngao Quảng không tình nguyện, nhưng cũng không có cách nào phản kháng, ngoan ngoãn ở nhà thu dọn đồ đạc chờ quản gia tới.
Nhưng mà Ngao Quảng còn chưa về tới nhà, Hạo Thiên bên kia đụng phải người quen cũ trong bữa tiệc. Thoắt cái đã ba năm trôi qua, Trình Ngâm sang Anh du học, vừa học vừa kinh doanh sản nghiệp của ba anh. Bây giờ ở thủ đô anh cũng có tiếng nói đấy. Thanh niên hai mươi tuổi kia đã đổi một kiểu tóc sạch sẽ đẹp trai, sự ngây ngô của thời niên thiếu đã phai đi nhiều, ở trong đám Alpha cũng khá cao, thế cho nên khi đối diện với Hạo Thiên, anh cũng có thể cùng ngồi cùng ăn.
Dù sao Hạo Thiên cũng là tiền bối lớn hơn tám tuổi, cười chào hỏi trước, giống như trước nay chưa từng phát sinh chuyện liên quan đến Ngao Quảng: “Trình thiếu gia, đã lâu không gặp.”
Trình Ngâm cũng cười, nụ cười khiến người ta không nhìn ra sơ hở: “Ngài Hạo tinh thần vẫn trước sau như một, vẫn rất tốt đấy nhỉ.”
Hai người thậm chí còn hài hòa bắt chuyện với nhau vài câu, trao đổi danh thiếp, nếu không phải trước khi tan tiệc nhận được tin nhắn của Trình Ngâm, Hạo Thiên cũng cho rằng anh bạn nhỏ này đã quên chuyện năm xưa hai người đánh nhau một trận rồi.
Lúc Hạo Thiên bước vào văn phòng của Trình Ngâm, thanh niên kia đã sớm thay tây trang, sơ mi trắng cũng đã bung ra hai nút, tay áo xắn cao để lộ bắp tay rắn chắc, rõ ràng là tư thế muốn đánh nhau một trận đây mà. Quả nhiên Hạo Thiên vừa mới đi vào liền nghênh diện tiếp được một quyền. Hai người đều là Alpha uy áp cường hãn, lại trong độ tráng niên chính trực. Trình Ngâm trở tay vặn cánh tay Hạo Thiên, Hạo Thiên một chân đá Trình Ngâm xô vào bàn làm việc, hai người đánh nhau chưa một phút đồng hồ đã song song ngừng tay. Trình Ngâm vừa cười vừa từ trên bàn bò dậy, nhìn Hạo Thiên rút tay về, thở hổn hển không thôi: “Năm đó tôi nên dẫm nát con chim nhỏ nhà anh trước rồi mới báo nguy mới phải.”
Hạo Thiên vo vo khăn giấy, phun ngụm máu trong miệng ra, cũng cười theo: “Cậu có tiến bộ đấy.”
Trình Ngâm cười nhạo một tiếng: “Cái gì mà có tiến bộ chứ, học anh cưỡng gian con nhà người ta sao?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT