Hắn nhớ rõ thiếu niên kia mặt mày phong độ trí thức, khuôn mặt dịu dàng như nước. Nhớ lại cậu trai từng mang ánh mắt sát ý hoàn toàn không che dấu nhìn hắn, đó là bạn trai của Ngao Quảng, yêu nhau đã gần một năm, lại tối nào cũng đứng chờ Ngao Quảng, muốn nói chưa từng quan hệ thân xác, ai tin?
Ngao Quảng túm lấy bàn tay đang làm xằng làm bậy trên đầu y, dù không dùng bao nhiêu sức lực, nhưng vẫn véo ra một vết hồng hồng. Y nhút nhát sợ sệt nhìn chằm chằm hắn, run đến nỗi không nói rõ thành lời: “…… Không phải.”
Ngao Quảng cũng hy vọng là không phải, nếu có quyền được chọn, y thà rằng dâng lần đầu cho Trình Ngâm.
Hạo Thiên lập tức buông lỏng tay, sắc mặt cũng lạnh xuống, hờ hững nhìn y: “Được.”
Sau khi Ngao Quảng xuất viện, trước tiên là về căn phòng ba mẹ tạm thuê tắm rửa. Ông Ngao bà Ngao một câu cũng chưa nói, cũng không biết còn có thể nói cái gì. Ngao Quảng tắm rửa xong mặc quần áo ở nhà, xuống lầu ngồi lên chiếc xe thuần đen, không quay đầu lại liền rời đi.
Ngao Quảng không gặp ba mẹ, chẳng sợ sau này mẹ y có khóc lóc qua điện thoại cầu xin y, y cũng sẽ không liên lạc với ba mẹ nữa. Ba mẹ cho y sinh mạng và tiền nuôi dưỡng, hiện giờ mạng y y quản, ngoại trừ bỏ tiền, y không còn nợ họ cái gì nữa.
Nhưng chuyện Ngao Thuấn tự ý lăn xe lăn đuổi tới Hạo Gia thật sự là ngoài dự đoán. Ngao Quảng từ trước đến nay vẫn rất quý cô em gái này, nên y nấu cho cô chén mì, sau đó ngồi lên một chiếc xe khác, đi đến Cục Dân Chính nhận giấy chứng nhận kết hôn với Hạo Thiên.
Mấy ngày đầu Ngao Quảng còn nơm nớp lo sợ như rơi xuống vực sâu. Khi đó tuy rằng sự nghiệp của Hạo Gia chưa đứng đầu, nhưng cũng là người xuất sắc, gia cảnh khủng, Ngao Quảng ở nhà chính được một tuần rồi mà vẫn lạc đường, không biết pha cà phê, đối với trà đạo lại càng dốt đặc cán mai, còn bị con tôm hùm Boston trong lu nước tung tăng nhảy nhót làm y sợ tới mức không dám vào phòng bếp. Khi Hạo Thiên dùng ngoại ngữ nói chuyện với khách hàng cũng chỉ có thể đứng ngây ngốc ở bên cạnh, càng giống tôi tớ hơn. Lần xấu hổ nhất là khi cấp dưới của Hạo Thiên, được tặng một hộp cá ngừ đại dương về làm quà, Ngao Quảng lại cầm đi cho vào nồi làm thành cá hầm ớt. Loại cá ngừ đại dương này vốn ăn sống mới ngon, nấu chín lại thành gà dưới đáy biển, rất giống vị thịt ức gà cay rát. Nguyên liệu nấu ăn cao cấp nấu thành món tệ nhất, Hạo Thiên ngồi trên bàn cơm chưa nói gì, Hạo lão thái thái đã trực tiếp ném đũa.
Hạo Thiên nhìn Ngao Quảng, Ngao Quảng vội vàng chạy đến trước cửa phòng lão thái thái mời bà ra ăn cơm, cho đến khi lão thái thái phun ra một câu ác độc “Cút”, Ngao Quảng mới che miệng không dám khóc thành tiếng, dọc theo đường đi trốn tránh người hầu mà về phòng ngủ. Đời này y cũng chưa từng rời khỏi Vân Nam, dù ngày ngày học ở Côn Minh, nhưng cũng không đi đâu ngoại trừ trường học và quán bar ngoài địa phương, tầm mắt nhỏ hẹp, mà ngay cả bảo mẫu ở đây bằng cấp còn cao hơn y. Cả Hạo Gia to như vậy, thế nhưng có một người không nói chuyện được cùng mọi người.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT