Ngao Quảng ngủ một giấc đến tám giờ tối, tỉnh lại lúc Hạo Thiên đang ở thư phòng làm việc, ba đứa nhóc đang ngủ chỉ còn Tiểu Giáp đang học bài, y tranh thủ giảng cho con mấy đề toán, tùy tiện ăn cơm tối sau đó bưng một cốc rau quả mix lên lầu cho Hạo Thiên.
Không thể không nói, trong phương diện sinh hoạt hằng ngày tính tự giác của Ngao Quảng kém xa Hạo Thiên, hắn đã hạn chế dùng đường từ năm 17 tuổi, tuổi trẻ mặc dù cũng có tính thiếu gia ăn chơi như những người khác, nhưng lúc ăn đều rất tự giác. Trừ khi thực sự cần thiết hắn sẽ không bao giờ ăn những thực phẩm khác ngoài những gì được chuyên gia dinh dưỡng chỉ định và dù bận rộn đến đâu cũng không quên tập thể dục dưới năm tiếng mỗi tuần, mỗi ngày một viên thực phẩm kiểm soát calories trong cơ thể. Yêu cầu về thực phẩm của hắn phải nói là cao đến cực cao, hắn không bao giờ ăn thịt đỏ ngoài thịt bò, ăn một hạt điều cũng được tính vào năng lượng nạp vào hằng ngày. Cái nào cần thấp thì sẽ thấp, ăn cái gì cũng để ý phần dinh dưỡng của nó, căn bản không quan tâm đến khẩu vị của bản thân, ví dụ như cái loại nước mix từ nhiều loại rau củ này, hương vị của nó rất kì lạ. Y chỉ mới thử một chút đã muốn nôn vậy mà Hạo Thiên có thể mặt không đổi sắc uống hơn hai mươi năm. Rất xứng đáng khi hắn đã gần bốn mươi nhưng cơ bắp vẫn săn chắc, nhìn góc nào cũng thấy đẹp mắt.
Ngao Quảng là một người bình thường lớn lên ở Vân Nam, ăn mặn, thích đồ ăn nhiều dầu nhiều gia vị, mặc dù không mê đồ ngọt nhưng mấy ngày không ăn gì đó ngọt thì cũng sẽ hơi khó chịu trong người, có lẽ từ bé y đã thiếu ăn cho nên mỗi lần ăn đều ăn những món được nêm nếm thấm vị. Hạo Thiên không bao giờ ăn một miếng thịt kho tàu nhưng y thì sẽ ăn một bát lớn, ở bên cạnh Hạo Thiên y sẽ ăn uống thanh đạm theo khẩu vị của hắn nhưng chỉ cần ở trường y luôn ăn uống thả ga, gà rán, pizza, nước ngọt có ga. Thậm chí trong phòng thí nghiệm có có riêng một bịch sữa bơ sau đó lấy khí ni tơ lỏng là thành kem ăn, ăn một chút vậy mà đến quên cả trời đấy. Nếu như không phải mấy năm trước y uống thuốc chống trầm cảm đến đau dạ dày, bị Hạo Thiên rèn lại cách ăn uống thì có khi bây giờ y đã béo như heo.
Đã đến giờ Hạo Thiên xong việc, tiếng máy xé giấy chạy rè rè cắt vụn những văn kiện bảo mật, hắn rất thích tiếng máy cắt giấy cũng coi đó là một dạng giải tỏa căng thẳng. Hắn thấy Ngao Quảng đến sắc mặt vẫn như cũ cầm cốc nước, nuốt xuống thứ hỗn hợp màu xanh khó uống kia. Ngao Quảng đến gần, hắn liền dụi đầu vào lòng y cọ cọ, ngực y hơi gầy nhưng lại nóng ấm và mềm mại, cọ vào rất dễ chịu. Ngao Quảng cũng dùng tay xoa lỗ tai hắn, vò phần tóc phía sau gáy lẩm bẩm nói: “Thật giống…”
Trong đầu Hạo Thiên nhảy ra vô số kịch bản máu chó, còn nhớ tới đôi mắt được đánh kẻ cầu kì của mình không thể không liên tưởng đến việc y coi mình là thế thân của Trình Ngâm. Đàn ông có thể có nhiều chỗ không giống, nhưng phần gáy đằng sau chắc không khác nhau là bao, hắn tức giận bất bình, lại lo được lo mất. Vừa muốn nổi giận đã nghe thấy Ngao Quảng nhàn nhạt tiếp lời: “....Alaska.”
Hạo Thiên: “.....”
Hắn là con người sống sờ sờ đây sao lại giống chó Alaska được chứ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT