Hạo Thiên cảm thấy cằm hơi ngứa, tùy ý dùng mu bàn tay cọ xát, trên tay lại xuất hiện thêm một vệt nước lành lạnh, hắn có cảm giác cả người rơi vào cõi mộng, dùng tay run rẩy lau mặt mới phát hiện bản thân đã khóc đến nước mắt đầy mặt. Hắn còn kịp nhìn Ngao Quảng, loạng choạng đi về phía phòng ngủ, chứng mất ngủ kéo dài và cơ thể kiệt quệ khiến càng bước trước mắt càng mờ đi, hắn bước đi như lao về phía trước như đang chạy trốn, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng thở dốc của hắn. Ngao Quảng đột nhiên trở lại khiến hắn mất cảnh giác, không ngờ hắn lại có thể làm ra hành động xấu hổ như thế trước mặt y. 
 
Lúc Ngao Quảng đuổi theo chỉ thiếu chút nữa đã bị Hạo Thiên nhốt ngoài cửa, y chen bàn tay của mình vào khe cửa khiến hắn sợ kẹp trúng y nên mới không dám đóng cửa. Ngao Quảng ôm áo len chui vào trong phòng, Hạo Thiên chỉ có thể dùng đôi mắt vằn vện tơ máu nhìn y, rõ ràng nước mắt hắn không rơi nhưng trên khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ: “Em còn muốn gì nữa.” 
 
Giọng nói khàn khàn khiến trái tim Ngao Quảng ngứa ngáy như bị mèo cào, gương mặt đẫm nước mắt lạnh lẽo trước mặt y, nhưng y biết Hạo Thiên không cố ý. Hai tay hắn bị giấu sau lưng, bả vai run run tựa như đang nén cơn giận nhưng thật ra là đang sợ hãi. Ngao Quảng biết hắn còn chưa quen y như thế này nhưng không ngờ mọi chuyện lại tiến triển thành dạng này. Bờ môi hắn mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói, cuối cùng chỉ biết đứng một chỗ sờ sờ nhìn y, dáng vẻ vò mẻ không sợ sứt. 
 
Ngao Quảng xếp áo len đặt vào hộc tủ đối diện giường ngủ, y không dám làm ra hành động quá lớn vì sợ dọa đến Hạo Thiên, cố gắng sử dụng tông giọng nhẹ nhàng nhất nói: “Vì sinh nhật Tiểu Giáp nên em gấp gáp quay về, không phải vì ly hôn với anh mới trở lại.” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play